5
Khi Xuân Hỉ và Bình An  bếp chuẩn  cơm,  lặng lẽ   cửa thư phòng,  Cố Hành Uyên đang sắp xếp đồ đạc bên trong.
Ta khẽ thở dài, bất giác cảm thấy đời  thật khó.
Ta sống , chỉ mong  thể  cha rửa sạch nỗi oan,  mà cả tháng nay chẳng  chút tiến triển nào.
Ta cũng  đối xử với Cố Hành Uyên  hơn một chút,  mà  đầu gặp   khiến  chuyện rối tung cả lên.
Viền mắt cay xè, nước mắt trào  lúc nào  .
Ta cứ thế  nơi cửa, lặng lẽ  ,   gì cũng chẳng rời .
Cố Hành Uyên cuối cùng cũng bước  gần, nhẹ giọng:
"Đừng  nữa, bên ngoài lạnh như thế… lỡ cảm lạnh thì  ?"
Ta lao  lòng , giọng nghẹn ngào:
"Chàng còn   sợ lạnh ? 
Vậy mà còn tuyệt tình đến thế?
Sao   để  c.h.ế.t cóng ngoài  luôn  cho !"
Cơ thể  khựng , tim như đập loạn, nhưng vẻ lúng túng vẫn rõ mồn một.
Chúng  từ  tới nay  từng  tiếp xúc  mật, giờ đột nhiên ôm lấy ,  nhất thời   xử lý thế nào.
"Ta…  tuyệt tình chỗ nào chứ?"
Giọng  run nhẹ.
"Chỗ nào cũng tuyệt tình!"
Ta ôm chặt lấy  hơn, uất ức :
"Chàng cái gì cũng  cần, cái gì cũng từ chối. 
Ta quan tâm  thế mà  chẳng thèm , lúc nào cũng nghi ngờ !"
Ta ngẩng đầu,   mắt , thành thật :
"Cố Hành Uyên,  nghĩ thông suốt . 
Ta  cùng  sống cho , thật lòng thật . 
Trước  là   đúng, là  lạnh lùng với . 
 từ nay về ,  sẽ  như  nữa. Chúng  cùng sống một cuộc đời yên ,   ?"
Chàng lặng   , ánh mắt mang theo chút hoài nghi.
Ta ,  vẫn    tin.
 cuối cùng,  vẫn xiêu lòng bởi những điều   mà  vẽ .
Dù phía   thể là vực sâu, vẫn nhịn   mà  bước thử một .
"Được."
"Vậy…   ôm  một cái ?"
"Ừ, ."
Đôi tay ấm áp, còn  phần lóng ngóng, nhẹ nhàng đặt lên lưng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hong-tu-trung-phung/chuong-7.html.]
Ta  thấy rõ nét mặt , chỉ cảm nhận — đang từ từ ôm chặt lấy  hơn.
Trong lòng ,  khẽ bật .
Ta  ngay, chiêu  nhất định  tác dụng.
6
Tối hôm đó, khi ăn cơm,  cứ gắp món liên tục cho Cố Hành Uyên.
Chàng ngoan lắm,  gắp gì,  ăn nấy, chỉ là ít  quá.
Không  vì ngại, vì đề phòng,  vì vẫn  tin  thật lòng.
Đến tối nghỉ ngơi,   theo thói quen về thư phòng.
Ta bèn ôm chăn theo .
Chàng đang   án thư  tấu chương,  ngẩng đầu thấy  bước  thì  sững .
Ta quấn chăn quanh , ngoan ngoãn  xuống cạnh :
"Để  giúp  mài mực nhé."
Chàng đặt bút xuống, định đuổi   ngoài:
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Không cần , trời lạnh, nàng nghỉ sớm ."
"Không ."
Ta bướng bỉnh rúc  gần, còn chia nửa chiếc chăn đang quấn cho , phủ lên chân  một nửa.
"Trời lạnh thế , thư phòng  đốt lò,   mặc phong phanh thế , chẳng  giữ gìn gì cả. 
Đến lúc về già  đau chân thì chớ trách   lo. Nào, đắp  ."
Tấm chăn ấm áp phủ lên,    một cái, cuối cùng cũng chẳng nỡ từ chối.
Ánh mắt vốn xa cách lạnh lùng dần dịu .
"Ừ."
Chàng   gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục .
Chữ của Cố Hành Uyên thật .
Nét bút mạnh mẽ mà vẫn tinh tế, giống hệt con  : nho nhã, nghiêm cẩn, nhưng  hề yếu mềm.
Chỉ là đôi tay …  nứt nẻ đến rướm m.á.u vì lạnh,  mà xót lòng.
Ta rưng rưng viền mắt, khẽ hỏi:
"Cố Hành Uyên, tay   đau ?"
Chàng dừng bút một chút,  tiếp tục , giọng trầm :
"Không đau. 
Yên Môn lạnh lẽo khắc nghiệt,  thương vì giá rét là chuyện thường. 
Tay  thế , so với bách tính  c.h.ế.t vì lạnh, chẳng đáng gì cả. 
Giờ loạn  yên, dân tình  định, sẽ  còn ai vì rét mà mất mạng nữa."
Tim  chợt siết .
Trước   chỉ      lòng dân ở Yên Môn, giờ mới thật sự hiểu— như , xứng đáng  dân kính trọng.