Mười phương sứ thần nghênh đón, bá quan bái lạy.
 
Chúc mừng đế hậu đại hôn.
 
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng  quan tài: “Khanh nhi,  đến rước nàng đây.”
 
“Nàng vốn  thể sống tiếp.”
 
Vệ Chinh  khổ: “Giữa chúng  ngăn cách bởi mạng sống của năm vạn binh sĩ, nàng  thể bỏ xuống,  cũng  thể.”
 
Thay vì sống với vết rạn nứt mãi mãi, thà mang theo ký ức   cõi c.h.ế.t.
 
Dù là thiên đường  địa ngục,  cũng chỉ  nàng mà thôi.
 
Hôm đó, cung nhân Nội Vụ phủ định xử lý đồ đạc của Lâm Nguyệt Khanh,  ngăn họ , nghĩ rằng Vệ Chinh  thể sẽ  xem qua.
 
Hắn ôm những vật , lặng lẽ  trong đại điện suốt một ngày một đêm,  lén  qua, thấy đầy những bức họa rơi vãi khắp sàn, bức nào cũng là vẽ .
 
Mười mấy năm tại vị,  chăm chỉ cần mẫn, đưa đất nước  trật tự, dân chúng an cư lạc nghiệp.
 
Những thời gian còn ,  dành để dạy dỗ Thăng nhi cách trị quốc bình thiên hạ.
 
Hắn quá nôn nóng.
 
Thăng nhi là đứa trẻ do phụ   mang tới, ông  rằng nó là con của Thẩm Khiêm.
 
Lúc bế đến, đứa bé chỉ  đầy tháng, chẳng nhớ  gì.
 
Một phi tần thông minh  giấu  chuyện  mang thai, âm thầm hạ sinh đứa trẻ  trong cung lạnh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hong-y-loan-quoc/chuong-10-hong-y-loan-quoc.html.]
Đứa bé là con của Thẩm Khiêm, cũng là đứa con duy nhất của .
 
Chẳng bao lâu  sinh nhật mười ba tuổi của Thăng nhi, Vệ Chinh đổ bệnh triền miên.
 
Khi  đến thăm,   với : “Sau  Thăng nhi nhờ cả  nàng, cảm ơn nàng vì  mang danh là mẫu phi của thái tử suốt ngần  năm.”
 
“Ngươi thật là kẻ tệ bạc.”
 
“Xin , nhưng  thật sự   . Ta sợ sẽ  kịp. Chẳng  Tiểu Nguyệt Nhi  đợi  ở bờ sông Nại Hà , nếu nàng  đợi,  sẽ  tìm nàng thật lâu.”
 
Hắn đăng cơ  hoàng đế là vì Lâm Nguyệt Khanh mong   gây dựng thái bình thịnh thế cho Đại Sở.
 
Hắn thấu tỏ  điều.
 
Chỉ là  chẳng cất lời.
 
Hắn  nhắc đến tên     vì  lãng quên, mà bởi nếu hồi tưởng,  sẽ  đủ sức chống chịu qua bấy nhiêu năm ròng.
 
“A Phù, bên ngoài hoa đào  khoe sắc ?”
 
“Dạ , hoa đào năm nay nở rộ vô cùng tráng lệ.”
 
“Hãy đặt một nhành hoa đào  lăng mộ của  và nàng  nhé.”
 
Ta  chẳng kịp  điều đó.
 
Ngày  băng hà, khắp kinh thành hoa đào đều trút bỏ cánh.
 
Ta sai  trồng hai cây đào  lăng mộ của họ.
 
Chẳng  năm  hoa  nở .