Quan trọng nhất là, các thái y thông thường  thể tra  dấu vết.
 
  đời nào  bức tường nào  lọt gió.
 
Ta luôn để mắt đến từng động tĩnh trong cung .
 
Khi tin đồn trong kinh thành lan rộng, rằng Diệp gia hãm hại hoàng tự,  đang đùa nghịch với con mèo nhỏ Linh Lan mang về. Chiếc lưỡi nhỏ của nó l.i.ế.m lên vết sẹo dữ tợn  tay  của .
 
Nhiều  trong triều thừa dịp  dâng tấu hạch tội Diệp gia, nhưng họ Diệp một mực khẳng định d.ư.ợ.c liệu  là để chữa bệnh cho con trai út của họ.
 
Diệp gia  nền móng sâu rộng trong triều, tuy  bằng Lâm gia, nhưng  là trung thần của nhà họ Thẩm, một con ch.ó săn của họ Thẩm.
 
Nếu  đến lúc bất đắc dĩ, Thẩm Khiêm sẽ  động  họ.
 
Cuối cùng chuyện  cũng  cho qua.
 
 điều đó  thành vấn đề. Dù  Thẩm Khiêm cũng  quan tâm, còn ,  xem kịch, chỉ cần vỗ tay tán thưởng khi hạ màn là  .
 
Hôm đó, Thẩm Khiêm  trong cung của  suốt cả buổi sáng mà   một lời.
 
Ta ,  chỉ cần một nơi để nghỉ ngơi mà thôi.
 
Hắn  căm hận,  sợ hãi , nhưng giữa thiên hạ rộng lớn , chỉ nơi  ở mới  thể khiến  cảm thấy bình yên.
 
Ta bước đến, tháo kim quan  đầu , nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt : “Bệ hạ, ngài  sẽ  những đứa con khác mà.”
 
Hắn ngước  , ánh mắt giống hệt như khi   thoát khỏi một cuộc ám sát năm xưa, kinh hãi xen lẫn lệ thuộc.
 
“Bệ hạ, chúng  sinh một đứa con nhé.”
 
“Ngươi… ngươi   gì?” Ánh mắt Thẩm Khiêm khẽ d.a.o động, vô thức nuốt nước bọt.
 
Ta dịu dàng dỗ dành: “Khiêm ca ca, Khanh nhi   một đứa con.”
 
Tất cả sự tùy tiện và ngông cuồng của  đều dựa  cảm giác áy náy mà  dành cho .
 
Hắn vẫn còn quan tâm đến , chỉ cần  hạ  một chút,  sẽ vui sướng  bao.
 
“Ngươi…”
 
“Suỵt,”  khẽ hôn lên khóe môi , “Khiêm ca ca, ngày   từng ,   gì,  đều sẽ cho mà.”
 
Ánh mắt  dần trở nên sâu thẳm,   hồi lâu,  : “Được.”
 
Khi    ,  chợt nghĩ, liệu Vệ Chinh  đang say đắm cùng Hạ Phù như thế  .
 
Thẩm Khiêm ,  rúc  hõm cổ , những giọt nước mắt nóng bỏng rơi  da thịt khiến  run rẩy. Hắn : “Tiểu Nguyệt Nhi, chúng  hãy giống như  ,  ?”
 
Tiểu Nguyệt Nhi… Đã  lâu    còn  đến cách gọi  nữa.
 
10.
 
Sau khi  trở về từ Vệ phủ, gia đình  nhốt  .
 
Ta  lóc,  ầm ĩ, nhưng phụ  chỉ  rằng tất cả đều là vì lợi ích của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hong-y-loan-quoc/chuong-5-hong-y-loan-quoc.html.]
Cô mẫu  đến thăm hai .
 
So với hình ảnh trong ký ức, cô mẫu tiều tụy hơn  nhiều, phượng quan hào hoa cũng  che giấu nổi nỗi tuyệt vọng trong ánh mắt bà.
 
Khi , điều duy nhất   thể nghĩ đến là câu “nỗi đau lớn nhất là khi lòng   c.h.ế.t.”
 
Cô mẫu : “Hoàng thượng  phong   hoàng hậu.”
 
  chẳng thấy bà vui vẻ chút nào.
 
“Cô mẫu    hoàng hậu ?”
 
“Từng , nhưng    nữa. Người hoàng gia thật sự đáng sợ.”
 
Hoàng đế vì lo sợ thế lực của nhà họ Lâm mà sát hại con của cô mẫu ,  đổ tội cho Tiệp phi Tiêu. Sau đó, ông  dùng vô  vàng bạc để đền bù cho đứa trẻ  kịp chào đời của cô mẫu .
 
 cô mẫu  hết  chuyện. Bà  mệt mỏi,   chơi trò mưu toan với Hoàng đế nữa,  rời xa nơi . Thế nhưng, ông    dùng ngôi vị hoàng hậu để giam cầm bà.
 
Lần thứ hai cô mẫu đến thăm,   hiểu tại    ôm lấy bà  lâu.
 
Ta cứ  cảm giác rằng, một khi buông tay, cô mẫu sẽ biến mất.
 
Cô mẫu : “Khanh nhi, con nhất định  hạnh phúc.”
 
Bà trao cho  một chiếc hộp: “Cầm lấy thứ  và chạy trốn, hãy đến biên cương tìm gia đình tướng quân Vệ. Cô mẫu sẽ giúp con thu dọn hậu quả.”
 
Sau ,  mới  rằng, “thu dọn hậu quả” mà cô mẫu  đến chính là dùng tính mạng của bà.
 
Quốc mẫu băng hà, thiên hạ thương tiếc.
 
Hoàng đế  còn thời gian để truy đuổi .
 
Còn về chiếc hộp mà cô mẫu trao cho , thực chất cũng là một phần trong tính toán của vị hoàng đế .
 
Vừa rời khỏi kinh thành,   gặp Thẩm Khiêm. Hắn   đoán   sẽ trốn, nên đến đây để tiễn  một đoạn đường.
 
Ta và Thẩm Khiêm cùng  đến biên cương.
 
“Ngươi  ở kinh thành, bệ hạ liệu  nổi giận ?”
 
“So với việc  thái tử,  vẫn thích ở bên các ngươi hơn.”
 
 .
 
Chúng  ba , vốn dĩ  luôn ở bên .
 
Vệ tướng quân  quý mến Thẩm Khiêm, nên  giữ cả hai chúng  .
 
Ông : “Vệ Chinh đang  áp tải lương thảo, vài ngày nữa sẽ về.”
 
Ta   thể gặp .
 
Ta vui mừng  bao.
 
  một giấc ngủ,  thứ     đổi.