Ta  hãm hại nàng , từng tội ác đều là nàng tự tay gây ,  cách nào chối cãi.
 
Ta chỉ giúp nàng  một tay ở bước cuối mà thôi.
 
Mọi chuyện  đến nước , dù Thẩm Khiêm  bảo vệ cũng bất lực. Diệp quý phi và nhà họ Diệp  phạm tội mưu hại long thai, sát hại các phi tần.
 
Thêm  đó, Thống lĩnh Hạ cùng Lâm gia còn gây sức ép  triều đình,  còn lựa chọn nào khác, Thẩm Khiêm đành  giáng đòn chí mạng  Diệp quý phi và nhà họ Diệp.
 
Ngày Diệp quý phi  đưa  lãnh cung,   đến thăm nàng.
 
Người mỹ nhân kiều diễm năm nào, dù trong cảnh sa sút, vẫn giữ  nét yêu kiều.
 
Đặt bên cạnh nàng,  với nhan sắc phai tàn thật  chút t.h.ả.m hại.
 
Nàng   mỉm , chẳng  chút oán hận, nàng : “Thắng  vua, thua  giặc. Ta thua, nhưng ngươi cũng chẳng thể gọi là thắng.”
 
Nàng  đúng, kết cục của , chỉ  thể còn bi t.h.ả.m hơn nàng.
 
Ta chạm  khuôn mặt tinh xảo của nàng,  một câu, sắc mặt nàng lập tức trở nên méo mó, đầy kinh hãi.
 
Nhà họ Diệp sụp đổ, nhà họ Thẩm cũng mất  chỗ dựa cuối cùng.
 
Quân đội của Vệ Chinh đóng quân ngoài cổng thành, chẳng mấy chốc sẽ tấn công  kinh thành.
 
Đêm  trận đại chiến.
 
Thẩm Khiêm mang rượu đến, trông như một công tử sa sút.
 
Hắn : “Khanh nhi, ở   chuyện với  một lát .”
 
Ta  xuống bên cạnh , như năm xưa: “Khiêm ca ca,   hợp  hoàng đế.”
 
“ thế.” Hắn  khổ, uống một  nửa bình rượu, “Năm đó phụ hoàng  cho  hai lựa chọn.”
 
Thẩm Khiêm   thật sâu: “Cuối cùng vẫn là    với các ngươi.”
 
“Muội   , ngày chúng  thành ,   chuẩn   nhiều. Nghĩ rằng dù    lóc, hận   chẳng để ý đến ,  cũng sẽ bảo vệ  suốt đời.”
 
“Khi  vén khăn trùm đầu,  thấy ánh mắt phẳng lặng như nước của ,    Tiểu Nguyệt Nhi của  sẽ  bao giờ trở  nữa.”
 
“Tô Dao là con gái của viên giám quân , chắc   nhận . Năm đó, chính nàng   đưa sơ đồ phòng thủ . Ta cứ nghĩ  sẽ  còn nhớ.”
 
Hắn   nhiều, như thể   hết cả đời  trong một đêm.
 
“Tiểu Nguyệt Nhi, những năm qua  vẫn nợ  một lời xin .”
 
“Có thể  để  c.h.ế.t trong tay kẻ khác ?”
 
Tại  chúng   trở nên như thế ?
 
Vệ Chinh  sai, Thẩm Khiêm cũng  sai.
 
Chỉ là triều đình mục nát và một thiên hạ sắp sụp đổ cần   cứu vãn.
 
Và mạng sống của năm vạn binh sĩ cũng cần   đền trả.
 
Ta nghiêng  dựa  , như khi còn bé nép  lòng : “Khiêm ca ca,  đói .”
 
“Ca ca sẽ nướng cá cho  ăn.”
 
“Được.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hong-y-loan-quoc/chuong-8-hong-y-loan-quoc.html.]
Khi Thẩm Khiêm trở  với con cá nướng,  đang cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một viên t.h.u.ố.c đen.
 
Ta lấy từ chỗ Bạch Chỉ.
 
Hắn khựng  khi thấy viên thuốc,  khẽ mỉm  với , chỉnh  cây trâm  lệch  tóc : “Muội định  gì?”
 
“Muội  gặp    một .”
 
Hắn đưa miếng cá cho , cầm lấy viên t.h.u.ố.c trong hộp: “Không  nướng bằng củi hoa đào, liệu  còn giống hương vị xưa .”
 
Ta c.ắ.n một miếng.
 
Không giống nữa .
 
Ta  dám    , chỉ lặng lẽ ăn cá một .
 
Bỗng  cảm thấy một sức nặng đè lên vai, con cá trong tay cũng rơi xuống đất.
 
Khiêm ca ca, cá   chút đắng.
 
14.
 
Lúc , Linh Lan bước .
 
Ta hỏi nàng: “Ngươi đến để g.i.ế.c  ?”
 
“Ngươi   từ ?”
 
“Cây trâm Bích Thủy  đầu ngươi là của đại ca nhà họ Vệ,    ngay bên cạnh khi   chọn nó.”
 
Ánh mắt nàng lóe lên vẻ kinh ngạc, tay siết chặt chuôi dao,  cách  ba thước,  tiến thêm bước nào.
 
“Tại  ngươi…”
 
“Tại   vạch trần ngươi ư? Có lẽ vì  quá cô đơn.”
 
Giữ Linh Lan ở bên cạnh cũng là để tự nhắc nhở bản  về con đường mà   chọn.
 
“Hắn…  c.h.ế.t  ?”
 
Linh Lan  Thẩm Khiêm,  đang gục đầu  vai  mà hỏi.
 
“Ừ.”
 
Linh Lan rời khỏi Phụng Nghi cung, mang theo màn đêm nặng nề. Chiếc trâm Bích Thủy  tóc nàng ánh lên sắc xanh nhạt trong bóng tối.
 
Ta  hỏi nàng vì   g.i.ế.c .
 
Bóng đêm quá dày đặc, khiến   còn  rõ  thứ nữa.
 
15.
 
Ta mặc  chiếc váy đỏ từ khi mười lăm tuổi,   ngai rồng giữa đại điện. Lớp phấn dày chẳng thể che giấu sự tiều tụy  gương mặt , dù rằng  chỉ mới  đến hai mươi.
 
Ánh tà dương kéo dài thành một vệt sáng rực rỡ, hòa cùng sắc đỏ đậm của máu. Vệ Chinh bước  chính điện,  gương mặt còn in dấu mệt mỏi  những ngày chinh chiến. Thanh kiếm dài nhuốm m.á.u của  chĩa thẳng về phía .
 
“Ngươi đến .”
 
Hắn  trả lời,  lẽ vì  hận  đến tột cùng, đến mức ngay cả một lời từ biệt cũng chẳng  .
 
  vẫn     điều gì đó, cố chấp hỏi: “Ngươi định tự tay g.i.ế.c  ?”