Trong mắt Vệ Chinh tràn ngập sự chán ghét,  hề che giấu.
 
Hắn  còn yêu  nữa.
 
Và sẽ chẳng bao giờ yêu  nữa.
 
Ta bước xuống khỏi ngai rồng, từ từ tiến đến  mũi kiếm của , áp n.g.ự.c  lên lưỡi kiếm . Bàn tay Vệ Chinh  hề run.
 
Ta dùng bàn tay  tàn phế một nửa nắm lấy thanh kiếm của , bật  khẽ: “Ta trả  mạng  cho ngươi.”
 
Thanh kiếm của  giữ vững đến mức  lòng  chua xót.
 
Khi lưỡi kiếm đ.â.m xuyên qua  thể,  vẫn mỉm   ,  chợt nghĩ rằng nụ  của  hẳn trông thật khó coi, sợ rằng  sẽ càng ghét bỏ,  chỉ  thể cố nén đau, nhẹ nhàng cau mày.
 
Bỗng nhiên   chút hối hận vì  dùng t.h.u.ố.c độc hủy hoại nhan sắc của .
 
Nếu lúc gặp  Vệ Chinh,  vẫn còn , liệu   thể lưu luyến  một chút ?
 
Nén đau từng bước tiến gần hơn,   ôm  một .
 
 lúc , một nữ tử khoác chiến bào bước  từ ngoài cửa, vẻ  khí giữa đôi mày khiến nàng    thanh cao.
 
Đó là Hạ Phù, thê tử của .
 
Ta  rằng, dù là kiếp  cũng chẳng còn hy vọng gì nữa. Bàn tay vươn  còn  kịp chạm đến Vệ Chinh,     chìm  bóng tối.
 
Ta tên là Hạ Phù.
 
Lần đầu tiên gặp Vệ Chinh,  vẫn còn là một thiếu niên tướng quân đầy phong độ và ý chí.
 
Vừa bước  quân doanh,   nhanh chóng đ.á.n.h bại tất cả những ai nghi ngờ , từ đó ai nấy đều kính phục và phục tùng .
 
   từng liều mạng  chiến trường,  từng nghĩ rằng  sợ c.h.ế.t.
 
Cho đến khi   thấy cô gái bên cạnh .
 
Nàng linh động như một tiên nữ  ánh trăng.
 
Ánh mắt Vệ Chinh  nàng chứa đựng sự dịu dàng mà   từng thấy. Lúc đó  mới hiểu rằng    sợ c.h.ế.t, mà là vì    trân trọng hơn cả sinh mạng.
 
Vệ Chinh từng kể rằng  từng  trọng thương, Lâm Tiểu Thư vì cứu  mà  chịu nhiều khổ cực,    nàng  chịu thêm bất kỳ đau đớn nào nữa.
 
Sau đó, Lâm Tiểu Thư xuất giá.
 
Kể từ khi trở  biên cương, Vệ Chinh vẫn trầm lặng như xưa, nhưng ai cũng nhận    khác hẳn.
 
Như thể trái tim   c.h.ế.t.
 
Không hiểu ,   thể quên  nụ  của Lâm Tiểu Thư ngày đó, nên khi Vệ Chinh  trọng thương gần như hấp hối,   bắt chước nụ  của nàng mà mỉm  với .
 
Bất ngờ, Vệ Chinh nắm c.h.ặ.t t.a.y , trong mắt   một cảm xúc mãnh liệt mà    hiểu nổi.
 
Ta nghĩ rằng,  thật sự  thích  .
 
Sau đó, biên cương thắng trận, ngày đại thắng hồi triều, hoàng đế thiết yến lập hậu,   một  nữa gặp Lâm Tiểu Thư.  giờ đây, nàng  là hoàng hậu của Đại Sở.
 
Nàng vẫn mỉm  như ,  nào gặp nàng  cũng thấy nàng mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hong-y-loan-quoc/chuong-9-hong-y-loan-quoc.html.]
 
Khi hoàng đế hỏi Vệ Chinh  là ai, câu trả lời của  khiến  ngạc nhiên,   khiến  vui sướng.
 
  lẽ Vệ Chinh cũng  , khi hoàng hậu  thiết dựa  hoàng đế, bàn tay đặt  bàn của   siết chặt đến mức nào.
 
Sau khi hoàng hậu rời , Vệ Chinh cũng biến mất.
 
Bóng lưng của  còn nặng nề hơn cả màn đêm.
 
Khi   trở , thanh kiếm của  nhuốm đầy máu, bàn tay cầm kiếm run lên  ngừng.
 
Suốt hơn một tháng  đó,  vẫn  thể cầm kiếm vững, thanh kiếm Lăng Nha  theo  nhiều năm cũng  thấy  nữa.
 
Hoàng hậu ban hôn  cho  khác,  hận nàng.
 
  ngày Vệ Chinh đến cướp kiệu hoa,    vui.
 
Hôm , Vệ Chinh  ngoái đầu  , nên   thấy hoàng hậu   tường thành cao, dõi mắt tiễn  rời .
 
Ta nghĩ,  lẽ hoàng hậu  yêu .
 
Nếu , vì   đường  chúng  chẳng gặp một truy binh nào?
 
17.
 
Người trấn giữ thành là cha , khi chúng  tới, ông  mở cổng thành.
 
Vệ Chinh bảo  chờ bên ngoài, còn  một  mang kiếm tiến  chính điện hoàng cung.
 
Theo lời các cung nhân  đầu hàng, “Hoàng hậu đang ở trong đó.”
 
Hoàng hậu của Đại Sở,  thanh mai trúc mã của Vệ Chinh.
 
Thực lòng mà , trong lòng  lúc đó dâng lên nỗi sợ. Ta sợ rằng chỉ cần nàng xuất hiện, Vệ Chinh sẽ   bên nàng.
 
Thật    bao giờ hứa hẹn gì với .
 
Vậy nên   bất chấp lệnh của , bước  trong.
 
Khi , thanh kiếm của Vệ Chinh  xuyên qua n.g.ự.c nàng. Nhìn thấy , ánh mắt vị hoàng hậu bỗng trở nên vô hồn, c.h.ế.t lặng.
 
Có lẽ,   nên  đây.
 
Khi nàng qua đời, hẳn nàng  đau lòng.
 
Sau khi nàng nhắm mắt, Vệ Chinh buông rơi thanh kiếm.
 
Hắn ôm lấy t.h.i t.h.ể của nàng, bất động suốt một ngày một đêm.
 
Hắn : “Ta  thành .”
 
“Với ai?”
 
“Với nàng .”
 
Vệ Chinh bế nàng, bước qua chín mươi chín bậc thang, y phục hỷ đỏ quấn lấy  như  thể chia lìa.