Sáng hôm , khi Hạ Vy bước  văn phòng, cô nhận  bầu  khí   chút khác biệt. Mọi   còn  cô bằng ánh mắt dò xét như hôm . Có lẽ lời tuyên bố của Trần Minh   tác dụng.  
 điều  cô ngạc nhiên nhất là khi    bàn, cô thấy một hộp đồ ăn sáng gọn gàng đặt  bàn  việc của .  
Hạ Vy ngẩn   chiếc hộp một lúc lâu. Cô  đầu  xung quanh, nhưng  ai tỏ vẻ chú ý. Ai đó để  đồ ăn sáng cho cô?  
“Không định ăn ?” Giọng  quen thuộc vang lên phía .  
Cô giật   . Trần Minh đang  đó, một tay đút túi quần, ánh mắt  cô như thể việc  là điều hiển nhiên.  
“Là  để đây ?” Hạ Vy hỏi, giọng lấp lửng.  
“Còn ai khác?” Anh nhún vai. “Cô thường quên ăn sáng,  chỉ  tròn trách nhiệm của một  chồng.”  
Cô cảm thấy một chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. “Cảm ơn, nhưng   cần phiền như .”  
“Không phiền.” Anh trả lời ngắn gọn    rời , để  cô với cảm giác rối bời khó tả.  
***
Buổi trưa, khi Hạ Vy đang chăm chú  việc, điện thoại của cô rung lên. Là tin nhắn từ Trần Minh:  
**“Tối nay  dự tiệc với . Chuẩn  sẵn,  sẽ đón cô lúc 7 giờ.”**  
Cô     dòng tin nhắn, lòng dấy lên cảm giác bực bội. Anh lúc nào cũng  lệnh như thể  thứ là hiển nhiên.  
Hạ Vy nhắn : **“ bận.”**  
Không đầy một phút , điện thoại cô  rung lên.  
**“Không bận. Chúng  là vợ chồng, cô   quyền từ chối.”**  
Cô thở dài. Trần Minh luôn  cách áp đảo  khác bằng những lý lẽ  thể phản bác.  
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-24-nhung-ranh-gioi-mong-manh.html.]
 7 giờ tối, Trần Minh xuất hiện  cửa nhà cô, bộ vest đen cắt may  hảo càng  nổi bật khí chất lạnh lùng của .  
Hạ Vy bước  với chiếc váy  hội đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc búi gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài. Trần Minh  cô một thoáng, ánh mắt thoáng chút dịu dàng  khi trở  vẻ bình thường.  
“Được đấy,”  , giọng khẽ trầm xuống.  
Cô chỉ đáp  bằng một cái gật đầu,  lên xe cùng .  
***
Bữa tiệc là sự kiện lớn của công ty đối tác, quy tụ  ít gương mặt nổi bật trong giới kinh doanh. Ngay khi Trần Minh và Hạ Vy bước , tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.  
“Chủ tịch Trần, đây là...?” Một đối tác tò mò hỏi.  
“Vợ ,” Trần Minh đáp  bằng giọng điềm nhiên, nắm lấy tay Hạ Vy một cách tự nhiên.  
Cô  giật   hành động của , nhưng  dám rút tay . Trong ánh mắt  , họ thực sự giống một đôi vợ chồng  hảo.  
Suốt buổi tiệc, Trần Minh luôn giữ cô ở bên cạnh, giới thiệu cô với  . Anh  chuyện với vẻ chuyên nghiệp, nhưng mỗi khi  sang cô, ánh mắt   dịu  đôi chút, như thể  đang cố gắng bảo vệ cô khỏi sự tò mò của  khác.  
***
Sau bữa tiệc, khi cả hai về đến nhà, Hạ Vy tháo đôi giày cao gót và thả  xuống ghế, cảm giác mệt mỏi tràn ngập.  
“Không quen với những bữa tiệc thế  ?” Trần Minh hỏi, rót một ly nước đưa cho cô.  
“ .” Cô nhận ly nước,  quên   bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. “Anh hôm nay khác lắm. Thậm chí còn bảo vệ   mặt  .”  
Trần Minh  xuống đối diện cô, ánh mắt trầm lắng. “ chỉ  điều nên . Dù , cô cũng là vợ .”  
“   cần   . Chúng ... chỉ là một giao dịch.”  
Anh im lặng một lúc,  chậm rãi : “Có những thứ, ban đầu  thể chỉ là giao dịch.  qua thời gian, ai   sẽ  đổi thế nào?”  
Câu  của  khiến Hạ Vy bất giác im lặng. Cô    đang ám chỉ điều gì, nhưng trái tim cô bắt đầu cảm nhận  sự  đổi nhỏ bé nhưng rõ ràng trong mối quan hệ giữa họ.  ###