Hạ Vy   giường, điện thoại trong tay, ngón tay lơ đãng vuốt qua   màn hình. Tin nhắn của Trần Minh vẫn hiện rõ  mắt, nhưng cô    trả lời thế nào.  
"Cảm xúc của ... rốt cuộc là gì?"  
Cô nhắm mắt , cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn. Kể từ khi bước  cuộc hôn nhân , cô luôn tự nhủ rằng đây chỉ là một giao dịch,  cần dính líu tình cảm.  càng tiếp xúc với Trần Minh, cô càng cảm thấy  điều gì đó trong cô dần  đổi.  
***
Sáng hôm , Hạ Vy thức dậy muộn hơn bình thường. Khi cô bước  khỏi phòng, Trần Minh   sẵn ở bàn ăn, vẻ mặt thản nhiên như  ngày.  
“Chào buổi sáng,”  cất tiếng, mắt  rời khỏi tờ báo  tay.  
“Chào buổi sáng...” Cô trả lời,  ngập ngừng.  
Trần Minh liếc  cô, khóe môi khẽ nhếch lên. “Đêm qua cô ngủ  ngon ?”  
Hạ Vy ngạc nhiên. Anh  để ý?  
“Không  gì... chỉ là  mệt thôi.”  
“Cô nên chú ý sức khỏe, đặc biệt là bây giờ.” Giọng  trầm ấm nhưng  mất  sự nghiêm túc. “   cô chịu bất kỳ tổn hại nào.”  
Câu  của  khiến tim cô khẽ rung lên. Cô lảng tránh ánh mắt , cố gắng che giấu sự bối rối của .  
***
Tại công ty, bầu  khí giữa họ vẫn giữ nguyên vẻ chuyên nghiệp.  Hạ Vy  thể phủ nhận, ánh mắt Trần Minh  cô  gì đó khác lạ.  
Buổi trưa, khi Hạ Vy đang chuẩn  xuống căn-tin thì một đồng nghiệp gọi .  
“Hạ Vy,   Chủ tịch Trần  quan tâm đến cô. Có thật ?”  
Cô khựng , nụ  gượng gạo hiện lên  môi. “Không . Chỉ là   tôn trọng công việc của  thôi.”  
Người đồng nghiệp  khẩy. “Tôn trọng? Cô nghĩ ai tin nổi điều đó chứ? Nếu   vì cô đặc biệt,     đối xử khác biệt như ?”  
Hạ Vy  trả lời, chỉ lặng lẽ bước .  trong lòng cô bắt đầu dậy sóng.  
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-26-cam-xuc-khong-ten.html.]
Chiều hôm đó, một cuộc họp khẩn  tổ chức, với Trần Minh chủ trì. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nghiêm túc khi thảo luận công việc, khiến    ai dám thở mạnh.  
 khi đến phần Hạ Vy trình bày,  bất ngờ cắt ngang.  
“Phần , cô  thể giải thích rõ hơn về chiến lược tiếp cận khách hàng mới ?”  
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng giọng  khiến cô cảm thấy như  đặt  ánh đèn sân khấu. Cô hít một  sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.  
Sau khi cô trình bày xong,  gật đầu, ánh mắt thoáng hiện nét hài lòng. “Tốt lắm. Tiếp tục phát huy.”  
Mọi  xung quanh   đầy ngạc nhiên. Trần Minh hiếm khi khen ngợi bất kỳ ai trong cuộc họp.  
***
Khi tan , Hạ Vy thu dọn tài liệu, chuẩn  về thì nhận  tin nhắn từ :  
**“Cô chờ   sảnh.  đưa cô về.”**  
Cô cắn môi, định từ chối, nhưng      trái ý .  
***
Trên xe,  khí giữa họ tràn ngập sự im lặng.  chính sự im lặng   khiến Hạ Vy cảm thấy bối rối.  
“Cô  ăn gì tối nay?” Anh bất ngờ lên tiếng.  
Cô ngạc nhiên  . “Anh hỏi  ?”  
“Ừ. Cô nghĩ   chuyện với ai?”  
Hạ Vy bật . “  ...  lẽ là chính ?”  
Trần Minh mỉm , nụ  hiếm hoi nhưng  gương mặt  trở nên mềm mại hơn. “Cô vẫn  trả lời câu hỏi của .”  
“Bất cứ thứ gì đơn giản là ,” cô  nhỏ, cố giấu  vẻ bối rối.  
“Được. Vậy tối nay  sẽ nấu.”  
Hạ Vy mở to mắt  ,  tin nổi  tai . “Anh  nấu ăn ?”  
“Cô đánh giá thấp  quá .”  
Câu  của  khiến cô khẽ bật . Giữa họ dường như  gì đó đang  đổi, nhẹ nhàng nhưng  thể chối cãi.