Tối hôm đó, Hạ Vy bước  căn bếp của Trần Minh với chút ngạc nhiên. Căn bếp gọn gàng,  trang  đầy đủ nhưng  mang vẻ lạnh lẽo như trong tưởng tượng của cô.
Trần Minh đang  bên bếp, tay lăm le d.a.o thái rau. Anh mặc một chiếc tạp dề đơn giản,  cô với ánh mắt thách thức.
“Cô nghĩ  chỉ  điều hành công ty thôi ?”
Hạ Vy bật . “Thành thật mà ,  nghĩ là  sẽ  bếp.”
Anh liếc cô một cái. “Đừng đánh giá thấp .    nhiều thứ hơn cô nghĩ đấy.”
Cô lắc đầu,  nhẹ. Cảm giác bỗng nhiên gần gũi như thế  khiến tim cô đập nhanh hơn một chút.
Trong lúc Trần Minh nấu ăn, Hạ Vy   ghế, quan sát từng động tác của . Anh nấu  cẩn thận, từng động tác đều  thực hiện với sự tỉ mỉ và chính xác. Những   nghiêng  để kiểm tra món ăn  bếp khiến cô cảm thấy như đang  thấy một khía cạnh   khác của  đàn ông .
Cả hai   nhiều,  cần   nhiều.  sự hiện diện của   đủ để  gian lặng lẽ trở nên ấm áp hơn.
Sau  một giờ, bàn ăn  dọn . Trên bàn, món canh bí đỏ và thịt gà xào cải thìa, đơn giản nhưng tinh tế. Trần Minh đặt hai chiếc đũa xuống  mặt cô.
“Thử .”
Hạ Vy mỉm , gật đầu. Cô múc một thìa canh đưa lên miệng. Mùi thơm nhẹ nhàng từ rau củ hòa quyện với thịt khiến cô bất giác khen: “Ngon thật.”
Trần Minh  cô, ánh mắt lấp lánh một chút tự hào. “Chỉ là bữa ăn đơn giản thôi mà.”
“Không  ai cũng  thể nấu ăn ngon như  ,” cô  thêm.
Hai   ăn trong sự im lặng thoải mái. Hạ Vy thỉnh thoảng  khẽ, đôi mắt ánh lên sự yên bình mà cô lâu   cảm nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-27-bua-toi-lang-le.html.]
Sau bữa tối, Trần Minh rót cho cô một ly . Hạ Vy nhẹ nhàng nâng ly lên, nhấp từng ngụm nhỏ.
“Cảm giác hôm nay thế nào?” Anh hỏi, giọng  nhẹ nhàng hơn bình thường.
Hạ Vy nhíu mày,  nghiêng đầu suy nghĩ. “   nữa. Cảm giác như đây   là  đầu tiên chúng   ăn như thế .”
Anh  cô một lúc lâu  mỉm . “Cũng  thể. Cuộc sống  những điều lặp  một cách kỳ lạ.”
Cô gật đầu, im lặng.  trong lòng  dấy lên một cảm giác khác lạ. Dường như  thứ  chỉ là sự thỏa thuận đơn thuần mà còn mang ý nghĩa nhiều hơn. Một cảm giác khó hiểu nhưng    khó chịu.
Hạ Vy  dậy, thu dọn bát đĩa. Trần Minh cũng giúp cô, hai   việc cùng  trong im lặng. Những tiếng bát đĩa vang lên   ấm áp, khác xa với sự lạnh lẽo vốn  trong những  khác.
“Kế hoạch tuần  của cô thế nào?” Anh hỏi khi họ bước  phòng khách.
Cô    ,  nhẹ. “Bình thường thôi. Làm việc, thỉnh thoảng gặp vài rắc rối nhỏ.”
Anh gật đầu, ánh mắt như lặng xuống. “Nếu cần gì, cứ báo với .”
Hạ Vy mím môi, khẽ gật đầu. “Cảm ơn .”
Một  lặng kéo dài giữa hai . Lần đầu tiên cô cảm thấy thật sự thoải mái bên  đàn ông . Không  là đồng nghiệp,   là đối tác, mà là một ai đó  thể chia sẻ sự bình yên với .
Trần Minh  lên, ánh mắt thoáng vẻ mệt mỏi. “  tắm . Cô nghỉ ngơi .”
Hạ Vy  theo bóng dáng , lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Đó  chỉ đơn thuần là sự quan tâm của một  bạn đời mà còn là điều gì đó sâu sắc hơn, mà cô  thể định nghĩa .
Cô thở dài, ánh mắt  về phía cửa sổ. Bầu trời đêm Hà Nội tĩnh lặng, nhưng  lòng cô  cảm thấy  yên như thế. Cô tự hỏi, liệu mối quan hệ  sẽ tiếp tục như thế nào? Hay sẽ  những  đổi bất ngờ nào khác trong tương lai?
Những câu hỏi  lặp  lặp  trong tâm trí Hạ Vy.  giờ đây, cô nhận  rằng  đang bước  một hành trình mới, nơi những cảm xúc  rõ ràng bắt đầu len lỏi  trái tim. Một hành trình  dễ đoán, nhưng cũng  thể nào chối bỏ .
Hạ Vy khẽ  một , ánh mắt dịu dàng  về phía bầu trời. Cô  rằng, phía  sẽ là những ngày tháng đầy thử thách và bất ngờ.   lẽ, đó chính là những điều  cuộc sống thêm phần đáng sống.