Trên con đường dài tĩnh mịch, tiếng bước chân của Hạ Vy và Trần Minh vang lên nhẹ nhàng, như thể những giọt nước rơi  mặt đất  cơn mưa. Không khí đêm mát mẻ,  dịu  những cảm xúc mơ hồ đang dâng lên trong lòng Hạ Vy. Cô    phản ứng như thế nào với những lời  của Trần Minh. Anh   gì? Một mối quan hệ thật sự? Có   đang thật sự nghĩ rằng hai   thể bước  một chương mới ?
Trần Minh lặng lẽ  bên cạnh cô,   gì thêm, chỉ thỉnh thoảng liếc  Hạ Vy, ánh mắt như chứa đựng hàng ngàn câu hỏi mà     thốt  thế nào. Hạ Vy cảm nhận  sự  đổi rõ rệt trong cách  đối xử với , nhưng sự lo lắng và bất an   thể rời bỏ cô. Liệu   thực sự nghiêm túc? Hay chỉ là một phút yếu lòng?
“Trần Minh...” Hạ Vy đột ngột lên tiếng, giọng cô  chút khẽ khàng, như thể cố gắng tìm kiếm sự rõ ràng trong mối quan hệ . “Anh  chắc chắn về những gì    ?”
Trần Minh dừng  một chút,  sang  cô với ánh mắt thâm trầm. “ chỉ  những điều  nghĩ,”  trả lời, giọng vẫn trầm lắng, nhưng  chút gì đó khiến Hạ Vy cảm nhận  sự nghiêm túc trong từng lời  . “Đôi khi, chúng  cần  đối diện với những cảm xúc của ,  vì tiếp tục né tránh.”
Cô  thể ngờ rằng, một  luôn kín đáo và lạnh lùng như Trần Minh   thể thổ lộ những cảm xúc . Cô mím môi, cảm giác như  một thứ gì đó dâng lên trong lòng, nhưng   thể diễn tả thành lời. Hạ Vy khẽ gật đầu, để những lời  của  lắng  trong tâm trí .
***
Ngày hôm ,  khí tại công ty  trở về với nhịp sống bận rộn thường nhật. Hạ Vy đang   việc trong văn phòng, nhưng tâm trí cô   thể tập trung  công việc. Mọi thứ đều  vẻ bình thường, nhưng cảm giác bất an vẫn hiện hữu trong lòng cô.
Chợt, điện thoại  bàn reo lên. Cô   màn hình, thấy một tin nhắn từ Trần Minh.
**"Có thời gian ?    chuyện với cô về một  chuyện."**
Hạ Vy mím môi, cảm giác một chút hồi hộp lẫn lo lắng. Liệu đây   là một cuộc trò chuyện quan trọng,  thể  đổi  thứ giữa hai  ?
Cô nhanh chóng trả lời: **"Được,   thể gặp ."**
Một lúc , Hạ Vy  dậy và   ngoài. Cô  đến văn phòng của Trần Minh, đôi chân như  nặng trĩu, nhưng vẫn  thể từ chối cuộc gặp . Khi đến cửa phòng , cô gõ nhẹ,  bước .
Trần Minh ngẩng lên,  cô bằng ánh mắt  phần kỳ lạ. Anh khẽ chỉ  ghế đối diện,  hiệu cô  xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-29-nhung-buoc-chan-khong-the-quay-lai.html.]
“Cô  câu hỏi gì  hỏi  ?” Trần Minh mở đầu.
Hạ Vy  xuống,   một lúc lâu  mới lên tiếng. “Công việc của  vẫn như bình thường,    gì cần   đổi. ... về những gì   tối qua...” Cô ngừng , cảm giác  chút bối rối.
Trần Minh im lặng  cô,   gì. Cứ như , trong  gian yên tĩnh, hai  cứ  đối diện, mỗi  mang một nỗi lo riêng nhưng  thể thổ lộ.
Cuối cùng, Trần Minh lên tiếng, giọng trầm nhưng chắc chắn. “  nghĩ đây là lúc để chúng  tiếp tục giữ  cách. Chúng  nên thử một  nữa, dù   đối mặt với tất cả  thứ  .”
Cảm giác như  thứ trong  gian  đều dừng  trong khoảnh khắc đó. Hạ Vy cảm thấy nhịp tim  đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn  thể   đưa  quyết định.
“Cảm ơn     những lời ,” cô  khẽ, tay nắm chặt . “  cần thời gian để suy nghĩ thêm.”
Trần Minh  ép buộc cô, chỉ mỉm  nhẹ nhàng. “ hiểu. Thời gian là thứ  thể vội vàng.”
Chương trình họ  trao đổi xong, và Hạ Vy  dậy, chậm rãi bước  ngoài. Trong lòng cô  một chút lo lắng, nhưng cũng  khỏi  cảm giác nhẹ nhõm. Dù   nữa, những lời  của Trần Minh  mở  một con đường mới, một con đường mà cả hai sẽ  tìm hiểu và quyết định cùng .
***
Chiều tối, khi Hạ Vy về đến nhà, cô nhận thấy một hộp quà nhỏ đặt  bàn. Cô   thẻ ghi chú đính kèm và nhận  đó là quà của Trần Minh.
**"Cảm ơn vì  cho  cơ hội. Hy vọng sẽ   cô thất vọng."**
Hạ Vy mở hộp quà, bên trong là một chiếc vòng tay tinh xảo,  một viên đá quý nhỏ lấp lánh. Nó  quá lớn nhưng  toát lên vẻ  đơn giản mà đầy ý nghĩa.
Cô mỉm , đôi mắt  chút ấm áp. Có lẽ, con đường phía   dễ dàng, nhưng ít nhất, hai  đều  bắt đầu một hành trình mới. Và dù   đối mặt với bao nhiêu khó khăn, cô vẫn tin rằng những bước   sẽ dẫn đến một điều gì đó   hơn.