Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi ngày việc kết thúc, Hạ Vy cảm thấy như thời gian trôi qua quá nhanh. Cô thể nào dừng suy nghĩ về bữa tối mà Trần Minh mời. Dù tự nhiên và thoải mái trong công việc, nhưng khi nghĩ đến việc cùng ăn tối ngoài giờ , cô cảm thấy lo lắng. Đây sẽ là một khoảnh khắc chỉ đơn thuần là một buổi gặp mặt giữa sếp và nhân viên. Nó thể là một bước ngoặt quan trọng.
Khi bước nhà hàng, cô thấy Trần Minh đang ở một góc yên tĩnh, nơi ánh đèn vàng dịu dàng chiếu sáng, tạo một bầu khí ấm cúng và gần gũi. Anh đang chăm chú thực đơn, nhưng khi cô đến gần, ngẩng đầu lên, đôi mắt chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở bình thản.
"Chào cô, ngờ cô đến đúng giờ." Anh mỉm , phần thiện, nhưng vẫn chút gì đó trang trọng.
"Không là thói quen đến muộn," Hạ Vy đùa , dịu bớt khí phần căng thẳng lúc đầu. " nghĩ sẽ là một bữa tối đáng nhớ."
Cô xuống đối diện , thực đơn mà đang xem. "Anh ăn gì?" Hạ Vy hỏi, cố gắng giữ cuộc trò chuyện tự nhiên.
Trần Minh thực đơn một nữa trả lời: "Cái gì đơn giản thôi, nhưng nếu cô thích, ngại thử món gì mới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-32-bua-toi-dac-biet.html.]
Hạ Vy mỉm , cảm thấy một chút thoải mái. Cuối cùng, họ quyết định chọn một vài món ăn nhẹ và một ly rượu vang đỏ. Trong suốt bữa tối, khí giữa họ dần trở nên thoải mái hơn. Cả hai trao đổi về công việc, những vấn đề trong công ty và những kế hoạch tương lai. Tuy nhiên, vẫn một sự im lặng lơ lửng trong gian. Đó là một im lặng mà cả hai phá vỡ, vì nó chứa đựng nhiều điều .
Sau một hồi, Trần Minh bất ngờ lên tiếng. "Hạ Vy, chúng những thời gian dễ dàng, nhưng tin rằng nếu chúng thực sự cố gắng, chúng thể đổi thứ. cứ mãi sống trong sự xa cách ."
Hạ Vy , những lời quá bất ngờ, nhưng khiến cô cảm thấy một sự ấm áp lạ thường. Cô ngừng ăn, ánh mắt thẳng .
"Vậy nghĩ gì về chúng ?" Cô hỏi, giọng phần mạo hiểm. Câu hỏi là một câu hỏi đơn giản. Nó chứa đựng những cảm xúc mà cô luôn bỏ qua, nhưng thể đối mặt.
Trần Minh ngừng một chút, thẳng cô. " nghĩ chúng thể bắt đầu , từ đầu. Cô và đều quá khứ của , nhưng cứ mãi về quá khứ. về tương lai, về những gì chúng thể xây dựng cùng ."
Hạ Vy gì thêm, nhưng trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Cô hiểu rằng, dù thể đoán chuyện, nhưng ít nhất đây là một sự mở lòng, một cơ hội mà cả hai thể nắm bắt.