Đêm đó, Hạ Vy  tài nào ngủ . Cô  bên cửa sổ, đôi mắt  xa xăm về ánh đèn thành phố lấp lánh. Quá khứ luôn là thứ cô cố gắng giấu kín, nhưng những lời  của Trần Minh tối nay giống như một chiếc chìa khóa, vô tình mở tung cánh cửa .  
***
Năm đó, khi  cô đột ngột ngã bệnh, gia đình cô rơi  cảnh túng quẫn. Căn nhà nhỏ của họ lúc nào cũng chìm trong bầu  khí u ám. Hạ Vy, lúc  mới 17 tuổi,  chạy vạy khắp nơi cùng cha để vay tiền chữa bệnh cho . Những cái lắc đầu từ chối, những ánh  thương hại, thậm chí là lời trách móc từ   khiến cô sớm hiểu rằng cuộc sống   hề dễ dàng.  
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Trần Minh xuất hiện. Anh   nhiều, chỉ lặng lẽ đưa cho cha cô một khoản tiền, kèm theo ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết đoán. Lúc , cô    là ai, chỉ  cha   là con trai của một  bạn cũ.  
Số tiền   đủ để cứu  cô, nhưng đủ để kéo dài thời gian. Sau khi  cô qua đời, cha cô cũng  chịu nổi cú sốc và dần suy sụp. Để trả món nợ cho Trần Minh, ông quyết định gửi cô đến ở nhờ nhà họ Trần, một phần để chăm sóc, một phần để cô học cách tự lập.  
Hạ Vy  bao giờ quên cảm giác lạc lõng khi bước chân  ngôi nhà lớn đó. Dù  ai đối xử tệ bạc với cô, nhưng ánh mắt của những  trong gia đình Trần Minh khiến cô luôn cảm thấy  như một kẻ thừa thãi.  
Còn Trần Minh,  dường như  quan tâm đến sự hiện diện của cô. Anh luôn bận rộn với công việc, hiếm khi về nhà. Những  hiếm hoi họ gặp ,  chỉ gật đầu chào xã giao,  nhanh chóng lướt qua cô như một cơn gió lạnh.  
***
Thời gian trôi qua, Hạ Vy dần quen với việc sống trong cái bóng của Trần Minh. Cô cố gắng học hành chăm chỉ,  đó  việc cật lực để   coi là một kẻ ăn bám.  sự xa cách giữa họ  bao giờ rút ngắn.  
Cho đến một ngày, khi công ty tổ chức bữa tiệc mừng thành công của dự án lớn, cô vô tình  thấy Trần Minh  một  ngoài ban công. Lần đầu tiên,  trông  giống  đàn ông cao ngạo và lạnh lùng thường ngày.  
"Anh  chứ?" – Cô hỏi, ngần ngại tiến  gần.  
Trần Minh  đầu  cô, đôi mắt sâu thẳm nhưng ánh lên chút mệt mỏi. "Cô nghĩ    ?"  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-34-canh-cua-ky-uc.html.]
Câu hỏi   cô bối rối, nhưng  khi cô kịp trả lời,   tiếp tục: "Hạ Vy, cô   điều gì khiến  khó chịu nhất ? Là việc cô luôn cố gắng giữ  cách, như thể  là một  xa lạ. Dù    gì,   từng coi cô là một gánh nặng."  
Hạ Vy sững . Câu     lung lay  định kiến cô xây dựng về  suốt bao năm.  
***
**Sáng hôm **  
Trần Minh  trong phòng  việc, đôi mắt chăm chú  màn hình máy tính, nhưng tâm trí   mải mê nghĩ về Hạ Vy. Anh  rằng tối qua    nhiều hơn những gì cần thiết.  điều   ngờ là lời    khiến  cảm thấy nhẹ nhõm đến .  
Cánh cửa phòng bất ngờ mở . Là Hạ Vy.  
"Anh bận ?" – Giọng cô  chút ngập ngừng.  
Anh gập laptop , ngẩng đầu  cô. "Không bận. Có chuyện gì?"  
Hạ Vy bước , đặt lên bàn  một hộp cơm. " nghĩ   ăn sáng. Lần  nhớ đừng để bụng đói."  
Trần Minh ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. "Cảm ơn.  cô  cần   thế ."  
Hạ Vy chỉ  nhẹ. "Không  vì .  chỉ thấy tội nghiệp cho  dày của  thôi."  
Câu   khiến Trần Minh bật . Lần đầu tiên trong nhiều năm,  cảm thấy  cách giữa họ dường như đang dần  xóa nhòa.