Hạ Vy  bên cửa sổ lớn của phòng  việc, đôi mắt chăm chú dõi theo dòng xe tấp nập ngoài phố. Ánh nắng nhạt của buổi sáng chiếu qua cửa kính, tạo nên một khung cảnh dịu dàng nhưng tĩnh lặng.  
Cô  rõ từ khi nào, mỗi  bước chân  phòng  việc của Trần Minh, cô  còn cảm thấy ngột ngạt  áp lực như . Có lẽ là  tối hôm đó, khi  vô tình để lộ sự mỏi mệt của ,   lẽ là khi   rằng   từng coi cô là một gánh nặng.  
"Đang suy nghĩ gì thế?"  
Giọng  trầm ấm của Trần Minh vang lên từ phía . Hạ Vy giật   , bắt gặp ánh mắt  đang  cô. Trần Minh  còn vẻ nghiêm nghị thường thấy, mà   đó là một nét dịu dàng thoáng qua trong ánh mắt.  
"Không  gì.  chỉ...  thôi." Cô lúng túng trả lời, cố gắng  để lộ sự ngượng ngùng.  
Trần Minh khẽ nhếch môi , tiến  gần cô. "Nhìn dòng  ngoài   gì? Có gì thú vị ."  
"Thì đôi khi  cũng giúp thư giãn." Cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.  
"Hay là vì đang tránh  ?" Anh cúi đầu, ánh mắt sắc bén như  xuyên thấu tâm can cô.  
Hạ Vy sững ,  ngờ    thẳng như .   khi cô kịp phản ứng,    , nhấc chiếc hộp cơm mà cô mang tới.  
"Được . Cơm cô mang đến,  sẽ ăn.  nếu cứ tiếp tục mang đồ ăn sáng cho ,  sẽ bắt đầu nghĩ rằng cô đang cố gắng lấy lòng  đấy."  
Hạ Vy bật , nụ  đầy ý trêu chọc. "Nếu  thích nghĩ ,  cũng chẳng ngăn ."  
Trần Minh  cô, đôi mắt thoáng vẻ bất ngờ. Anh  ngờ cô  thoải mái như thế. Trước đây, Hạ Vy luôn giữ  cách, luôn tránh né  ánh  và cử chỉ của .  giờ đây, cô   đổi.  
"Chiều nay cô  thời gian ?"  
Câu hỏi bất ngờ của  khiến Hạ Vy ngạc nhiên. "Có việc gì ?"  
"Đi cùng  tới một buổi họp đối tác.  nghĩ  một  thông minh như cô  cùng sẽ giúp  tiết kiệm  khối thời gian."  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-35-khoang-cach-bi-xoa-nhoa.html.]
Hạ Vy nhíu mày, định từ chối, nhưng   nghĩ tới lời  của  tối hôm . "Được thôi.   đừng hối hận nếu   hỏng chuyện."  
Trần Minh bật  khẽ. "Cô thì  hỏng chuyện gì ?  chỉ sợ là đối tác sẽ  cô  cho mê mẩn."  
Hạ Vy đỏ mặt,    đáp  thế nào. Cô chỉ   mặt , cố gắng giấu  sự bối rối trong ánh mắt.  
***
Buổi chiều hôm đó, Hạ Vy  trong phòng họp lớn của một khách sạn sang trọng. Trần Minh, với bộ vest đen chỉnh tề, trông như một vị tổng tài bước  từ một bộ phim truyền hình. Anh tự tin  chuyện với đối tác, từng cử chỉ đều toát lên vẻ uy quyền và quyết đoán.  
Hạ Vy quan sát , lòng  khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Đây là  đàn ông  từng giúp gia đình cô trong lúc khó khăn nhất, và cũng là  luôn giữ vững sự lạnh lùng và xa cách.  giờ đây, khi   từ  cách gần như , cô nhận  rằng  cũng chỉ là một con  bình thường, cũng  những mệt mỏi và yếu đuối riêng.  
Khi cuộc họp kết thúc, đối tác  ngừng khen ngợi Trần Minh vì sự chuẩn  chu đáo và tinh thần hợp tác. Họ thậm chí còn mời  và Hạ Vy dùng bữa tối cùng, nhưng Trần Minh  khéo léo từ chối.  
Ra tới sảnh lớn, Hạ Vy  theo  về phía xe. "Anh   thật đấy.  thấy đối tác cứ như   thuyết phục  ."  
Trần Minh liếc  cô, nụ  nửa miệng hiện lên. "Đây    đầu cô nhận  điều đó chứ?"  
"Không .   nào cũng thấy ấn tượng."  
Anh bật , nhưng   gì thêm.  
Khi họ bước  xe, Hạ Vy bất giác  sang hỏi: "Anh...  bao giờ cảm thấy mệt mỏi với công việc ?"  
Câu hỏi của cô  Trần Minh ngạc nhiên. Anh im lặng một lúc, như đang cân nhắc cách trả lời. "Có chứ.  ai mà chẳng mệt mỏi. Điều quan trọng là chúng    tại   bắt đầu, và vì điều gì mà tiếp tục."  
Câu trả lời của  khiến Hạ Vy trầm ngâm. Cô  ,  đầu tiên cảm thấy  cách giữa họ  còn xa như .