Hạ Vy trong phòng việc của , ánh mắt dán màn hình máy tính nhưng tâm trí thì lơ lửng ở nơi khác. Lời của Trần Minh chiều hôm qua cứ vang vọng mãi trong đầu cô: *"Điều quan trọng là chúng tại bắt đầu, và vì điều gì mà tiếp tục."*
Cô thể phủ nhận rằng ngày càng tò mò về đàn ông . Dường như phía vẻ ngoài lạnh lùng và vẻ kiêu ngạo là một con với nhiều tầng cảm xúc mà cô bao giờ hiểu hết.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô về thực tại. Là Trần Minh gọi.
"Xuống phòng họp tầng hai, bây giờ." Anh chỉ ngắn gọn cúp máy.
Hạ Vy thở dài, thu dọn tài liệu nhanh chóng bước khỏi văn phòng. Cô Trần Minh cô gì, nhưng chắc chắn sẽ là điều dễ dàng.
Khi tới phòng họp, Hạ Vy thấy Trần Minh đang cạnh một nhóm đối tác. Ánh mắt sắc lạnh thường ngày của giờ đây chút gì đó trầm và uy quyền hơn khi chuyện. Thấy cô, hiệu.
"Cô xuống, ghi các ý chính giúp ." Anh , giọng điệu quá nghiêm khắc nhưng đủ để khiến cô hiểu rằng đang trong một trạng thái cực kỳ tập trung.
Hạ Vy xuống, bắt đầu ghi chép cẩn thận. dù tập trung công việc, cô vẫn thể ngừng quan sát Trần Minh. Anh xử lý vấn đề với sự tự tin và điềm tĩnh đến đáng kinh ngạc.
Sau buổi họp kéo dài gần hai tiếng, Trần Minh chậm rãi thu dọn tài liệu. Khi chỉ còn hai trong phòng, bất ngờ : "Hôm nay cô lắm. thường xuyên khen khác, nên nhớ mà tận dụng."
Hạ Vy ngước , ngạc nhiên vì lời khen bất ngờ. "Cảm ơn . chỉ việc của thôi."
Trần Minh bật khẽ, ánh mắt lướt qua cô. "Cô luôn khiêm tốn như ? từng thấy cô đòi hỏi tranh công việc gì cả."
Câu của khiến cô lúng túng. là từ đến nay, Hạ Vy luôn giữ ở vị trí an . bây giờ, cô nhận lẽ chính sự an đó tạo nên bức tường ngăn cách giữa họ.
"Vì nghĩ cần tranh giành điều gì." Cô đáp, ánh mắt đối diện với , né tránh.
Trần Minh nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó. chỉ mỉm , bước , để cô trong căn phòng trống.
***
Buổi tối hôm đó, Trần Minh và Hạ Vy cùng dùng bữa tối trong căn bếp quen thuộc. Dạo gần đây, việc ăn tối cùng trở thành một thói quen thể thiếu, dù cả hai vẫn giữ cách nhất định.
"Ngày mai cô bận ?" Trần Minh đột ngột hỏi, phá vỡ bầu khí im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-36-tung-buoc-gan-nhau-hon.html.]
Hạ Vy ngẩng lên, ngạc nhiên. "Không. Có chuyện gì ?"
"Đi cùng đến một sự kiện từ thiện. Đừng lo, chỉ là một buổi tối nhẹ nhàng, gì căng thẳng."
Hạ Vy khẽ cau mày. Sự kiện từ thiện ư? Từ khi nào mà Trần Minh quan tâm đến những việc như ? vì hỏi, cô chỉ gật đầu.
"Được. sẽ chuẩn ."
***
Tối hôm , Hạ Vy gương, chỉnh chiếc váy màu xanh nhạt của . Cô quen tham gia những sự kiện kiểu , nhưng vì Trần Minh yêu cầu, cô thể từ chối.
Khi cô bước phòng khách, Trần Minh đợi sẵn. Anh mặc một bộ vest đen, cà vạt thắt cẩn thận. Khi ánh mắt dừng cô, một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như mất vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Trông cô... ." Anh , giọng khẽ hơn thường lệ.
Hạ Vy cảm thấy lúng túng lời khen, nhưng cô chỉ đáp bằng một nụ .
***
Buổi tiệc từ thiện diễn trong gian trang nhã của một khách sạn lớn. Hạ Vy bước bên cạnh Trần Minh, cảm nhận ánh mắt tò mò của nhiều xung quanh.
"Trần Minh, dẫn ai đến thế ?" Một đàn ông trung niên tiến tới, ánh mắt dò xét Hạ Vy.
"Thư ký của ." Trần Minh đáp gọn, nhưng ánh mắt vô thức liếc qua Hạ Vy, như để trấn an.
Hạ Vy chỉ mỉm lịch sự, gì. Dù cô thoải mái với ánh xoi mói của những xung quanh, nhưng cô nên để lộ điều đó.
Trong suốt buổi tối, Trần Minh luôn để ý đến Hạ Vy. Anh để cô lạc lõng khó xử, luôn chủ động giới thiệu cô với những quan trọng.
Khi buổi tiệc gần kết thúc, một phụ nữ trẻ tiến tới, giọng ngọt ngào: "Trần Minh, lâu gặp. Anh định giới thiệu ?"
Hạ Vy khẽ liếc phụ nữ, nhận vẻ kiêu ngạo và tự tin trong ánh mắt cô . Trần Minh nhướng mày, giọng điềm tĩnh: "Cô là Hạ Vy, tin tưởng nhất."
Câu , dù đơn giản, nhưng khiến trái tim Hạ Vy khẽ rung lên. Trong khoảnh khắc , cô cảm nhận sự ấm áp mà đây từng .