Ở đầu dây bên , Lục Thành thoáng sững , nhưng nhanh chóng lấy  bình tĩnh. Giọng  vẫn trầm , thậm chí còn  chút khiêu khích:  
*"Trần Minh?   nghĩ  gọi cho Hạ Vy mà    khác bắt máy."*  
Trần Minh  nhạt, nhưng trong đôi mắt  chẳng hề  chút ý  nào.  
" nghĩ   thể đoán  lý do." Anh dựa lưng  ghế, giọng  thong thả nhưng  chứa đầy sự nguy hiểm. "Có chuyện gì?"  
Ở đầu dây bên , Lục Thành im lặng một lúc,  mới từ tốn :  
*" chỉ  gặp cô . Chuyện   vẫn   rõ."*  
Hạ Vy  thấy mà lòng thắt .  
Cô   gặp  Lục Thành. Người đàn ông  từng là một phần trong quá khứ của cô, một phần mà cô  quên .  bây giờ,    xuất hiện, dường như   ý định buông tha cô.  
Trần Minh liếc  cô, ánh mắt tối sầm .  
"Không cần." Anh , giọng  cao  thấp, nhưng  mang theo sự áp đảo tuyệt đối. "Cậu  còn cơ hội nào nữa."  
*"Cái gì?"*  
"Là  đang  cho  ," Trần Minh nhấn mạnh từng chữ, "cô  là  của ."  
Hạ Vy giật ,  ngoắt sang  .  
"Là ,   ." Anh nhấn mạnh, ánh mắt sắc bén. "Nên nếu  còn dám xuất hiện  mặt cô  thêm một  nào nữa…"  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-43-anh-ta-khong-con-co-hoi.html.]
Anh   hết câu, nhưng giọng điệu  khiến   cảm thấy áp lực vô hình.  
Ở đầu dây bên , Lục Thành bật , nhưng nụ  của  chứa đầy sự khiêu khích:  
*"Cô  là  của ? Trần Minh,  chắc chứ?"*  
Ánh mắt Trần Minh trầm xuống.  
Không  đôi co thêm,  thẳng tay cúp máy.  
Hạ Vy  kịp phản ứng thì   lạnh nhạt ném điện thoại xuống ghế,  sang  cô, ánh mắt đầy ý tứ:  
"Còn định giấu  đến bao giờ?"  
Cô siết chặt tay, hít sâu một :  
"Trần Minh,   cần  ."  
"Không cần?" Anh nhếch môi, giọng  khẽ trầm xuống. "Hạ Vy, em  hiểu ? Chuyện của em, từ lâu    do một  em quyết định nữa."  
Cô cảm thấy tim  đập mạnh một nhịp.  
Trần Minh vươn tay, chạm nhẹ  cằm cô, buộc cô  đối diện với .  
"Anh  , em  thể chạy trốn khỏi ."  
Hạ Vy  đáp, chỉ cảm thấy cả thế giới như chao đảo.  
Trần Minh… rốt cuộc  đang nghĩ gì?