Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 
Mưa tạnh. Căn hộ trở nên im ắng đến lạ, chỉ còn tiếng kim giây đồng hồ gõ nhịp   gian nặng trĩu.  
Trần Minh   ghế sofa, mái tóc còn lấm tấm nước, chiếc áo sơ mi trắng dính sát  . Anh im lặng, ánh mắt dán  vết trầy nhỏ nơi cổ tay Hạ Vy    băng .  
“Em   mà  thế ?” Anh khẽ hỏi, giọng  còn sự lạnh lùng như .  
“Không cẩn thận ngã thôi,” cô đáp, cố lảng tránh.  
Anh   gì nữa, chỉ khẽ siết tay , như thể đang nuốt xuống một cơn giận nào đó.  
Một lúc , khi Hạ Vy pha hai ly  nóng và đặt một ly  mặt , Trần Minh bất ngờ lên tiếng:  
“Em  tin… nếu  biến mất khỏi cuộc đời em  ngày mai, sẽ  cả tá  mừng rỡ ?”  
Cô sững , tay nắm chặt quai ly. “Anh đang  gì ?”  
Anh  trả lời. Chỉ  dậy,  đến chiếc tủ gỗ lớn sát tường. Anh lấy  một chiếc hộp nhỏ—màu đen tuyền, cũ kỹ, khóa gài  rỉ sét.  
“Đây là thứ   giấu suốt 10 năm qua,”  thì thầm.  
Anh mở nắp. Trong hộp chỉ  một xấp tài liệu mỏng, vài bức ảnh, và… một chiếc vòng cổ vỡ  đôi.  
Hạ Vy cầm lên. Một bên vòng khắc tên “An”. Một bên còn … là “Minh”.  
Cô  . “Cô  là ai?”  
Ánh mắt Trần Minh tối . “An là chị gái .”  
Hạ Vy c.h.ế.t lặng.  
“Chị  mất đúng  sinh nhật tuổi 18, trong một tai nạn xe… mà  là  cầm lái.”  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/chuong-49-bi-mat-trong-hop-go-den.html.]
Im lặng bao trùm.  
“Gia đình  ai nhắc  chuyện đó.  … từ ngày hôm đó,   còn  là một phần của họ nữa.”  
Hạ Vy siết chặt tay. Cô  từng nghĩ đằng  vẻ ngông cuồng, lạnh lùng của Trần Minh  là một vết thương sâu đến thế.  
“Anh sống như một con thú hoang— ràng buộc,  cảm xúc. Cho đến khi gặp em.” Anh ngẩng lên. “Em kéo  về  ánh sáng, nhưng cũng   sợ… Sợ nếu mất em,  sẽ thật sự  còn gì cả.”  
Trái tim Hạ Vy co thắt.  
Cô bước tới, đặt tay lên n.g.ự.c . “Vậy thì đừng buông tay nữa.”  
Ngay khoảnh khắc đó—  
**Rengggg…**  
Tiếng chuông cửa vang lên chói tai.  
Trần Minh nhíu mày. Hạ Vy cũng khựng .  
Anh  mở cửa.  
Một  phụ nữ lạ  đó—cao, mặc áo trench coat đen, gương mặt sắc lạnh.  
“Chào Trần Minh,” giọng cô  vang lên. “Lâu   gặp. Anh quên là  vẫn còn nợ  một điều, đúng ?”  
Hạ Vy bước ,   lưng .  
Người phụ nữ  liếc  cô,  nhẹ.  
“Ồ, cô là Hạ Vy ? Vậy thì cô càng nên  điều  sắp . Vì một khi cô  sự thật…  thể sẽ là  đầu tiên  rời khỏi  .”