Hợp Đồng Hôn Nhân - Gặp lại sau 10 năm
Cập nhật lúc: 2024-12-26 13:16:09
Lượt xem: 214
Đèn thành phố rực sáng, những dãy xe nối đuôi dứt. Hạ Vy kéo cao cổ áo khoác, bước nhanh tòa nhà Trần Gia giữa dòng hối hả. Cô quầy lễ tân, đôi tay run khi cầm lấy thẻ nhân viên mới: **"Hạ Vy - Trợ lý dự án"**.
Mười năm , cô bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ việc quyền của Trần Minh – mà cả gia đình cô luôn nhắc đến với sự ngưỡng mộ.
***
Phòng nhân sự lúc vắng vẻ, chỉ vài nhân viên đang nốt công việc cuối ngày. Hạ Vy cúi xuống kiểm tra giấy tờ, tâm trí lo lắng yên. Một giọng trầm thấp, đầy lạnh lùng vang lên từ phía :
“Cô là nhân viên mới?”
Cô giật . Trước mắt là một đàn ông cao lớn với dáng vẻ nghiêm nghị. Trần Minh, chững chạc và quyền lực hơn nhiều so với hình ảnh mơ hồ trong ký ức của cô. Đôi mắt sắc bén, mang theo chút gì đó xa cách, giống hệt như cách cô năm nào – khi cả hai sống chung một mái nhà.
“Dạ, , là Hạ Vy.”
Trần Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua cô như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi thêm một lời, bỏ .
***
Sáng hôm , Hạ Vy đến văn phòng sớm hơn , lòng quyết tâm sẽ để ấn tượng . ngay khi xuống bàn, một thư ký nhanh chóng xuất hiện và đưa cho cô tập tài liệu.
“Cô chuẩn nội dung cho cuộc họp 9 giờ,” thư ký nhanh, giọng mấy thiện.
Hạ Vy gật đầu, bắt tay ngay công việc. Cô chăm chú từng dòng, ghi chú cẩn thận, mong rằng sẽ xảy sai sót nào.
Tuy nhiên, trong phòng họp, khi cô lên trình bày, Trần Minh bất ngờ ngắt lời.
“Đây là tài liệu nào?” Anh đặt tập hồ sơ lên bàn, ánh mắt lạnh buốt khiến cả căn phòng im phăng phắc.
Hạ Vy cứng . Nhìn kỹ , cô nhận nhầm tài liệu. Cả phòng họp như đóng băng, ánh mắt đổ dồn về phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-hon-nhan/gap-lai-sau-10-nam.html.]
“Xin , nhầm…” Giọng cô nhỏ dần, mặt đỏ bừng vì hổ.
“Ra ngoài,” Trần Minh , giọng lớn nhưng đủ để khiến cô rụt .
Hạ Vy cúi đầu, bước nhanh khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lưng, cô hít một thật sâu để bình tĩnh . Lần đầu tiên việc với Trần Minh, cô phạm một sai lầm lớn như .
***
Buổi chiều, khi đang chuẩn rời khỏi văn phòng, Hạ Vy nhận tin nhắn yêu cầu gặp Trần Minh trong phòng việc.
Cô cửa, ngập ngừng gõ nhẹ.
“Vào .”
Căn phòng rộng lớn, gọn gàng nhưng kém phần áp lực. Trần Minh bàn việc, ánh mắt lạnh lùng cô.
“Cô đây,” , giọng chút cảm xúc.
Hạ Vy bước tới, lòng khỏi lo lắng.
“Lần đầu tiên việc khiến thất vọng. Cô nghĩ về việc ?”
“ xin , đó là của . sẽ để điều đó tái diễn,” cô trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh.
Trần Minh cô một lúc lâu, nhàn nhạt : “Hy vọng cô . Ở đây, cần lời xin . cần kết quả.”
Cô cúi đầu, đáp một tiếng “Vâng” nhỏ xíu.
“Còn nữa,” tiếp, giọng trầm hơn, “đừng hối hận vì nhận cô .”
Hạ Vy rời khỏi phòng với tâm trạng nặng nề. vì sợ hãi, lời của Trần Minh khiến cô cảm thấy như đang thách thức. Cô siết chặt bàn tay, tự nhủ rằng sẽ để coi thường thêm một nào nữa.
Từ giờ, cô chỉ đối mặt với áp lực công việc, mà còn cả sự khắt khe đến đáng sợ của – mà cô nghĩ quên từ lâu. rõ ràng, Trần Minh bao giờ là một ký ức mờ nhạt trong cuộc đời cô.