HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 1: CUỘC HỌP ĐẦU TIÊN

Cập nhật lúc: 2025-10-31 02:28:01
Lượt xem: 2

Tám giờ ba mươi. Phòng họp tầng ba mươi hai của T&H kín như nén. Bảng điện tử hiện lên ba chữ: RE-LAUNCH. Ánh đèn trắng hắt xuống mặt bàn dài, phản chiếu những chiếc cốc giấy và tập tài liệu dày cộp.

An Nhiên kéo ghế, đặt laptop xuống, hít sâu một . Cô đến sớm mười phút, kịp kiểm tra slide cuối. tám giờ ba mươi lăm, cửa mở. Người đàn ông cao, vai rộng, áo sơ mi trắng cài kín cổ, cà vạt xám tro, bước như kéo theo cả một luồng khí lạnh.

Cả phòng dậy.

“Chào Tổng giám đốc Lục.”

“Ngồi .” Giọng trầm quá nhưng mang độ lạnh đủ khiến thẳng lưng.

Lục Dịch ghế đầu bàn, đặt đồng hồ mặt bàn — kim dây lướt như thèm chạm thời gian. Ánh mắt lướt qua từng , dừng đúng một nhịp ở phía An Nhiên. Nhanh đến mức nếu quen quan sát, cô sẽ nghĩ tưởng tượng.

Cô nhếch môi nhẹ. Ba năm , vẫn kiểu như kiểm tra chất lượng sản phẩm.

Giám đốc khối kinh doanh mở lời. “Hôm nay, nhóm Sáng tạo sẽ trình bày kế hoạch tái tung chiến dịch ‘City Light’. Giám đốc An, mời cô.”

“Vâng.”

An Nhiên bấm điều khiển. Slide đầu tiên hiện là bức ảnh thành phố về đêm chụp từ góc thấp: biển quảng cáo sáng rực, dòng hối hả, nhưng ở trung tâm là một cô gái chờ đèn đỏ, tay cầm đôi giày cao gót, chân giày bệt. Dòng tagline hiện lên: “Tự do là ánh sáng em bật cho .”

Một tiếng “hừ” khẽ từ đầu bàn. An Nhiên ai lên tiếng nhưng giả như , nhịp nhàng bước mạch trình bày: nhu cầu của phụ nữ đô thị đại dịch, dữ liệu hành vi online, cụm từ khóa tăng trưởng, gợi ý điểm chạm — bóng bẩy hoa mỹ, chỉ ngắn gọn chính xác.

Cô chừa đúng bảy phút cuối để đặt câu hỏi. Một giám đốc bán hàng nhướng mày: “Thông điệp ‘tự do’ … nữ quyền quá, sợ mất nhóm khách nam ?”

“Không,” An Nhiên trả lời ngay. “Khách nam mua vì câu chuyện phụ nữ họ yêu mạnh mẽ. Dữ liệu khảo sát phụ lục 2.2. thể mở nếu .”

“Chi phí KOL?”

“Giảm 30% so với đợt . Thay bằng micro-influencer ở ba cộng đồng cốt lõi, ROI dự kiến tăng 18%— liệu giả định ở trang 34.”

Cô trả lời như b.ắ.n súng, trúng mục tiêu, rườm rà. Một vài trao đổi ánh .

Giọng đàn ông đầu bàn vang lên, nhanh chậm:

“Cô đo ROI bằng mô hình nào?”

Cả phòng im. An Nhiên ngẩng lên, thẳng mắt Lục Dịch. Đôi mắt đen của gợn cảm xúc, như một miếng đá obsidian mài phẳng.

“MMM kết hợp Bayesian update, thưa Tổng giám đốc.”

“Dữ liệu sạch ở ?”

“First-party của ứng dụng T&H, cộng thêm data đối tác thông qua clean room. ghi rõ nhà cung cấp và phương thức ẩn danh.”

“Ngân sách khẩn cấp nếu khủng hoảng?”

“Cắt 20% digital kênh ít hiệu quả nhất theo realtime dashboard, chuyển sang PR và social listening hai tuần, đó bơm ngược.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khóe miệng Lục Dịch gần như… rung lên. Không nụ . Là cảm giác một cú đ.á.n.h trả đúng vị trí chờ.

“Được,” . “ ‘tự do’ là từ nguy hiểm. Nó dễ rỗng, dễ thành khẩu hiệu.”

An Nhiên khẽ nghiêng đầu. “Thế nên dùng nó như khẩu hiệu. Nó là narrative xuyên suốt trải nghiệm. Ví dụ: popup giờ giới nghiêm của app: ‘Nếu quá 22:30, chị sẽ nhận tín hiệu taxi an — chỉ cần bật ánh sáng app’. Tự do bằng chức năng, khẩu hiệu.”

Bên tiếng “ồ” khe khẽ. Giám đốc vận hành thì cắm cúi ghi chép.

Lục Dịch ngả lưng, lòng bàn tay lật cây bút bạc. “Cô thích chứng minh rằng sai ?”

Cả phòng ngơ ngác. Câu — hình như nhắm kế hoạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-1-cuoc-hop-dau-tien.html.]

An Nhiên mỉm . “ thích chứng minh phương án đúng, bất kể ai là phản biện.”

Ánh mắt hai giao một nhịp dài hơn bình thường. Ba năm , ở một phòng họp khác, cô từng đặt một hồ sơ hợp tác mặt . Anh hai phút, trả , bằng giọng y như bây giờ — bình thản, thương lượng:

“Phụ nữ chịu nổi cường độ . chọn.”

Cô lúc trẻ, nóng, dậy, đáp: “Phụ nữ đồng nghĩa với yếu.” Rồi đóng cửa đủ lịch sự.

Ba năm, cô trở , đầu tiên ở thế còn xin một cái gật đầu.

Cuộc họp kéo thêm mười lăm phút. Khi kết thúc, Lục Dịch xếp tài liệu, dứt khoát:

“Chọn phương án của Giám đốc An. Cắt TVC 30s thành 15s A/B. Tuần thấy kế hoạch triển khai chi tiết.”

Cả phòng rì rầm. Một phó giám đốc An Nhiên với ánh mắt “khó tin”. Cô chỉ gật đầu ngắn, giấu nổi tia chiến thắng trong mắt.

Người tản . An Nhiên thu máy. Khi cô dậy, bóng một chắn sáng đầu bàn.

“Ở năm phút.” Lục Dịch như mệnh lệnh tự nhiên nhất thế giới.

Cánh cửa đóng . Phòng họp còn mùi máy chiếu nóng, mùi giấy và thứ hương cologne nhạt như khói mưa áo sơ mi .

“Cô ngủ mấy giờ?” Anh hỏi, mắt lướt qua quầng nhẹ mắt cô.

giờ việc của công ty.”

“Email gửi lúc ba giờ hai mươi.”

An Nhiên tránh né. “ gửi khi sẵn sàng.”

“Thích trái quy trình?”

“Quy trình sinh để phục vụ mục tiêu. Nếu quy trình chậm hơn cơ hội, chọn cơ hội. Anh như thế trong đội ?”

Không khí im như mặt nước, nhưng đó dòng chảy ngầm.

“Cách cô chuyện…” Anh dừng . “…giống ba năm .”

“Và cách đặt câu hỏi…” Cô đáp, “…cũng giống ba năm .”

Một thoáng im. Lục Dịch đặt bút xuống, đan tay. “ sửa vài điểm trong timeline. Tối nay gửi bản cập nhật mười chín giờ.”

An Nhiên nhướn mày. “Trước bảy giờ tối?”

.”

“Tối nay lớp học.”

“Bỏ.”

Cô bật , mát lạnh. “Tổng giám đốc Lục, trả tiền học phí của ?”

Lục Dịch thẳng cô. “Không. trả lương cho cô.”

“Lương của trả cho tám tiếng. Sau đó, chỉ là một đàn ông đó trong thành phố . nghĩa vụ nộp bài cho lúc bảy giờ tối.”

Anh dựa lưng, đôi mắt tối nửa độ. “Cô luôn thích định nghĩa ranh giới.”

— HẾT CHƯƠNG 1 —

Loading...