HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 2: SAU TÁM GIỜ
    Cập nhật lúc: 2025-10-31 02:30:08
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ranh giới giúp con … tự do.”
Lần , thật sự bật một đường cong mỏng, thoáng như vệt bút chì. “Cẩn thận. Cô sẽ chứng minh ‘tự do’ của hiệu quả như slide.”
“Đó là việc vẫn .”
Văn phòng mười hai giờ trưa, căng như dây đàn. Team của An Nhiên tụ tập quanh bàn bench, ai cũng ôm cốc cà phê. Thư ký dự án, cô nàng tên Vy, dí sát: “Chị, ổng chị suốt buổi luôn.”
“Nhìn slide.” An Nhiên đáp, tay gõ mail.
“Không, chị.”
“Vy.”
“Rồi .” Vy lè lưỡi, kéo ghế lăn , lẩm bẩm: “ là nữ chính hệ lý trí.”
Hệ thống nội bộ ting ting. Thư mời họp khẩn chiều cùng ngày, chủ đề “Phân bổ ngân sách Q3”. Tên triệu tập: Lục Dịch.
An Nhiên đồng hồ. Từ giờ đến ba giờ chiều còn ba tiếng. Cô mở bảng dự trù, bắt đầu tính performance thực tế, dìu con qua những đường dốc.
Hai giờ bốn mươi, điện thoại rung. Tin nhắn từ lạ, chỉ một dòng: “Vào phòng họp phụ 3.06 10 phút.”
Cô trả lời. Mười bốn giờ năm mươi, cô cửa 3.06, gõ ba cái. Không ai đáp. Cô mở cửa.
Phòng trống. Cửa bật mở. Lục Dịch , đóng cửa , tắt đèn lớn, bật đèn tường. Ánh vàng gương mặt bớt sắc, gần như ấm.
“Trước khi họp chính, xem cô sẽ bỏ cái gì.”
“Cắt KOL hạng A, giữ mảng micro. Thay vì billboard, xin phép thành phố để dựng light art tương tác ba điểm — rẻ hơn, ồn hơn.”
“Rủi ro?”
“Bị chê phô. hiệu quả PR đáng để đ.á.n.h đổi.”
“Có thể từ chối giấy phép.”
“ gọi cho Sở từ sáng.”
Lục Dịch nhấc lông mày, nhưng mắt lóe một tia như kim loại gặp lửa. “Lý do từng từ chối cô vì cô là phụ nữ.”
“Vì ?”
“Vì cô quá nhanh.”
Câu trả lời trong kịch bản cô chuẩn . An Nhiên nghiêng đầu. Anh gần thêm nửa bước, quá giới hạn, nhưng đủ để mùi xà phòng sạch sẽ cổ tay trộn ký ức về những đoạn đường cô chạy một .
“Quá nhanh,” lặp , “ sẽ kịp theo. Cô cô độc một quãng dài. Đội ngũ… chịu nổi.”
“Vậy bây giờ thì ?”
“Bây giờ, nếu cô chạy nhanh, sẽ buộc đội ngũ học cách chạy.”
An Nhiên thành tiếng, nhẹ mà ngân. “Nghe như một lời hứa.”
“Là yêu cầu công việc.”
Kim đồng hồ đuổi kịp . Ba giờ đúng, họp chính. Trong phòng lớn, hàng chục ánh mắt, Lục Dịch b.ắ.n câu hỏi như cũ: ngân sách, dự phòng, KPI. An Nhiên trả lời như cũ: rõ, gọn, con .
Đến mục “Cắt billboard, dựng light art”, một phó tổng đập bút. “Vớ vẩn. Thành phố cho .”
“Cho.” An Nhiên . “ xin slot thử nghiệm ban đêm ở tuyến Bạch Đằng. Có văn bản ở phụ lục.”
“Cô tự ý ”
“Là đề xuất thử nghiệm. Kinh phí trong quỹ R&D, đụng ngân sách chính.”
Phó tổng đỏ mặt. Ông sang Lục Dịch. “Tổng giám đốc, kiểu …”
Lục Dịch chậm rãi đặt bút xuống, ngẩng lên. “Kiểu nào?”
“Cứng đầu.”
“Cứng đầu tội.” Anh thẳng. “Thiếu năng lực mới là vấn đề.”
Cơn gió lạnh thổi qua nhưng chỉ khiến vài cổ áo kéo cao. An Nhiên yên, sống lưng thẳng, cảm giác một vệt ấm chạy dọc xương sườn. Không vì bảo vệ mà vì đàn ông phân biệt rạch ròi: thực lực , cá tính .
Cuộc họp chốt bằng một câu của Lục Dịch: “Theo phương án của Giám đốc An. chịu trách nhiệm nếu rủi ro.”
Khi tản , cô. Cô cũng . Chỉ hai bóng , trong khắc ngắn, cùng dừng bên máy nước.
“Bảy giờ tối.” Anh , rót nước, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-ngoai-gio/chuong-2-sau-tam-gio.html.]
“ , tối lớp.”
“Lớp gì?”
“Lớp nhảy.”
Anh khựng một giây. “Để gì?”
“Để nhớ rằng cơ thể cũng quyền tự do như bộ não.”
Lần , . giọng mềm một độ đo bằng thước:
“Sau lớp nhảy, mười chín giờ bốn mươi lăm. đợi tài liệu.”
“Được.”
Mười chín giờ bốn mươi lăm, file gửi . An Nhiên tắt đèn bàn, khoác áo, rời công ty. Phố đêm rực bảng hiệu. Cô bộ qua một cửa hàng kính, bắt gặp phản chiếu của mái tóc buộc thấp, áo sơ mi trắng, mắt quầng mờ, nhưng sáng.
Điện thoại rung. Số lạ. Cô bắt máy.
“Cô gửi thiếu một trang.” Giọng Lục Dịch.
“Trang nào?”
“Phần rủi ro truyền thông nếu light art coi là quảng cáo trá hình.”
“ để trong thư mục ‘Risk’.”
“ cần thư mục. cần cô .”
An Nhiên dừng bên vạch qua đường, đèn đỏ còn mười giây. “Khủng hoảng cấp 2 tối đa bốn mươi tám giờ. Phản ứng: nhận nhanh, gỡ nội dung gây tranh cãi, chuyển câu chuyện sang ‘thử nghiệm thương mại hóa’, mời nghệ sĩ thị giác ký giải thích kỹ thuật. Sau đó tung video hậu trường về quy trình an ánh sáng và tiết kiệm điện.”
Đầu dây im ba giây. “Cô tự nghĩ?”
“ tự nghĩ.”
“Tốt.” Anh ngừng một nhịp. “Còn một việc.”
“Vâng?”
“Từ mai, cô chuyển lên tầng ba mươi hai, khu vực ngoài phòng . Dự án cần phối hợp nhanh.”
“Không cần,” cô đáp ngay. “ vẫn ở tầng hiện tại.”
“ hỏi cô cần.”
“Còn thì mệnh lệnh tám giờ.”
Giao thông rì rầm. Tín hiệu bộ chuyển xanh. Cô bước qua đường, giọng bình thản như kể về thời tiết:
“Ngày mai buổi đ.á.n.h giá giữa kỳ của đội. Sau đó sẽ… cân nhắc.”
Đầu dây bên hình như tiếng thở khẽ, như một nhạc cụ lên dây chuẩn nốt. “ chờ.”
Cuộc gọi kết thúc.
An Nhiên nhét điện thoại túi, tiếp tục . Đêm thành phố mùi mưa treo đó mái nhà. Cô nghĩ về câu “ chịu trách nhiệm nếu rủi ro” của và mím .
Người đàn ông ba năm phụ nữ chịu nổi cường độ … hóa cũng chịu rủi ro vì một quyết định.
Ở góc đường, chiếc xe đen dừng . Kính hạ xuống nửa. Giọng quen thuộc, trầm đều:
“Lên xe. ngang.”
“Anh đang ở phía bên ranh giới tám giờ.”
“Vậy thì…” Anh dừng, khóe môi thoáng cong. “…xem như một đàn ông trong thành phố mời một phụ nữ nhờ.”
An Nhiên yên một giây. Cô bảng đèn bên đường bật tắt, gương mặt phản chiếu mờ của trong kính xe. Rồi cô lắc đầu, nụ mảnh như sợi chỉ bạc.
“Hôm nay thì . bộ. Tự do của đang bật sáng.”
Cô lưng, bước , gót giày gõ nhịp đều vỉa hè. Chiếc xe nổ máy ngay. Khi cô rẽ con hẻm nhỏ, đèn pha mới bật, quét một vệt sáng mỏng lưng cô tắt.
Đêm kéo chậm. Ở một nơi cao của tòa nhà T&H, một ô cửa sổ vẫn sáng. Trên màn hình, file “RE-LAUNCH_v2_ANNIEN” mở rộng. Gã đàn ông dựa lưng, ngón tay gõ nhịp mép bàn nhịp giống hệt tiếng gót giày của cô.
Ngày mai, tầng ba mươi hai.
Và một ranh giới khác sẽ thử thách.
— HẾT CHƯƠNG 2 —
