"Cho dù ồn ào thì thế nào? Ai thể tin là Sâm tử thực sự việc gì với cô bé?"
Lửa giận trong Phó Nhiễm bùng phát, mới cãi , Lý Sâm đối diện cũng nhanh chậm .
"! Hai năm là cưỡng bức cô , trong miệng sẽ tin chứ?"
Lý Tắc Cần thấy tức , rõ tính khí con trai, ông yên ở trong phòng, tức giận cũng dám loạn nữa.
Minh Thành Hữu kéo ghế xuống mặt Lý Sâm.
"Sâm tử, cho rõ ràng, rốt cuộc gì?"
Phó Nhiễm vốn định đưa Vưu Dữu rời , lời của Minh Thành Hữu, cô dừng bước xoay cũng hiểu một chút.
Lý Sâm lời nào, gương mặt thanh tú tối tăm đạm lãnh, Lý Tắc Cần ở bên cạnh cũng vểnh tai .
"Có hôm nay như hậu quả ? Nếu như kịp thời căn cứ tin tức thẻ tín dụng tìm , thể sẽ kinh động tới cảnh sát nữa, đây coi là giam giữ phi pháp, hiểu ?"
"Anh họ, chuyện em , gì đều vô dụng."
Lý Sâm cầm lấy bao thuốc là bàn, hút một điếu, ngẩng đầu đến Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu, đầu ngón tay gảy nhẹ, cất điếu t.h.u.ố.c lá .
"Thành Hữu, con xem thái độ nó là gì, đáng ăn đn!"
Lý Tắc Cần tức giận. Ánh mắt Minh Thành Hữu liếc mắt ý bảo ông đừng chuyện.
"Sâm tử, chuyện nhất định rõ ràng, lúc đưa nơi đầu sóng ngọn gió trách khác.
Lúc Vưu Dữu thương ở ngoài phòng bệnh qua với , đây là trẻ tuổi phạm sai lầm, phạm sai lầm cũng đáng sợ, thể đem nó trách tội lên đầu Vưu Dữu. Chính cũng thừa nhận gì cô bé, nhưng cũng nhận tha thứ, mặc dù chịu trách nhiệm một chuyện mà là gây , nhưng trong lòng rõ ràng nhất, nếu kích động, cũng sẽ khiến Vưu Dữu gặp kiếp nạn . Cho nên tất cả đau khổ của Vưu Dữu đều do ban tặng, nếu như oán hận tìm con bé thanh toán, thì Vưu Dữu nên tìm ai để thanh toán đây? Sâm tử, ít nhất sự trong sạch của trả cho ."
Nơi cổ họng Phó Nhiễm nghẹn ngào, buổi chuyện của Minh Thành Hữu khác gì giải thích hết về chuyện .
Hai năm qua, nó trong lòng tất cả như bí mật thể , hoặc là che giấu khiến nó như một mầm mống tội ác thể bừa bãi sinh , hoặc là dứt khoát bỏ , cho nó cơ hội lan . Cũng chỉ thời gian hai năm, Phó Nhiễm bóng dáng của Minh Thành Hữu, còn hành động thẳng thắn ngông nghênh, gặp chuyện thể một câu trúng tim đen, mà một cách độc đoán.
Cảm thấy bả vai Vưu Dữu đang run lên, Phó Nhiễm vỗ nhẹ nhẹ, kéo chặt hơn về phía .
Đôi môi mỏng của Lý Sâm khẽ nâng lên, ngẩng đầu Vưu Dữu. Cô vội vàng tránh , trong lúc vô tình kịp chạm đến ánh mắt chán ghét của Lý Tắc Cần, tim càng thêm đau nhói.
"Thành Hữu, lời của con ý là tất cả sai lầm đều do Sâm tử hả? Chẳng lẽ cô một mực vu oan cho chúng là gì ?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng.
"Cậu dám thẳng thừng là Sâm tử sai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-230.html.]
Lý Sâm về phía tủ treo quần áo, lấy di động của Vưu Dữu từ bên trong, đưa trả cho cô. Phó Nhiễm Vưu Dữu đưa tay nhận lấy, xoay dẫn cô rời .
Minh Thành Hữu cũng ngoài. Ba sắp bước khỏi cửa, lời Lý Sâm từng chữ một truyền trong tai.
"Vưu Dữu , sẽ còn tìm em."
Lý Tắc Cần khỏi kích động.
"Đứa con đáng c.h.ế.t , năng lẫn lộn gì ?"
Lý Sâm cởi áo ngủ , tay cầm y phục mặc từng cái một, để ý đến lời ông, Lý Tắc Cần nóng nảy hất tay.
"Cha thấy tính tình của con cùng Thành Hữu giống như một!"
Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu trong xe, bởi vì trong bụng gì, nên định tìm quán ăn gần đây ăn chút gì đó. Vừa vặn thím gọi điện tới, Phó Nhiễm trì là chơi đến khuya, muộn mới về nhà, bây giờ đang ăn cơm tối.
Vưu Dữu tựa vai cô nhúc nhích.
"Chị, thật xin , để cho hai lo lắng."
"Thật việc gì?"
Phó Nhiễm nghi ngờ. Vưu Dữu lắc đầu.
"Yên tâm, thật sự gì, đầu tiên em cũng sợ. Anh lái xe thật nhanh kéo em trong phòng, nhưng lúc thấy mặt của em, đó. . . . . . Em nghĩ thể là em doạ ."
"Đừng nghĩ bậy".
hai dựa qua kính xe, dẫm chân ga tới quán cơm.
Ăn cơm xong, Phó Nhiễm từ nhà Vưu Dữu xuống tới 10 giờ.
Minh Thành Hữu dừng xe sát bên cạnh chiếc Audi màu đỏ, bước chân Phó Nhiễm chút nặng nề, Minh Thành Hữu dựa cửa xe hút thuốc lá, thấy cô đến gần, khóe miệng hiện từng làn khói mờ như ẩn hiện mà lạnh nhạt.
Phó Nhiễm lướt qua bên , Minh Thành Hữu đưa tay trái ngăn đường của cô .
Nhìn chẳng gì.
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút.
"Hôm nay cám ơn ."
Giọng vẫn khách khí như cũ.