Phó Nhiễm đưa vợ chồng Tống Chức về nhà, cũng lên nhà nữa, tới tiệm sách mua vài thứ.
Cô dừng xe ở bên ngoài nhà sách Tân Hoa.
Lúc Phó Nhiễm thời gian nhàn rỗi cũng sẽ tới đây, bình thường ở đây phát âm nhạc êm dịu cho thần kinh một ngày căng thẳng thả lỏng, ghế sa lon da mềm khổng lồ bên cửa sổ sát đất, ở phía sách, bên ngoài là khu phố buôn bán phồn hoa, ánh đèn ne-on nhiều màu sắc phát qua thủy tinh trong suốt, thể đem trang sách màu trắng đơn điệu nổi bật sáng lạn rực rỡ.
Phó Nhiễm chọn một quyển bên cạnh cửa sổ, nhạc nền là bài Mưa bể Giang Nam của Hà Đồ.
Bài hát thường ở đây, đặc biệt là bài hát trầm tĩnh cùng với đau thuơng. Phó Nhiễm thích, nhưng nhiều. Lần đầu tiên liền chịu nổi, nước mắt lẳng lặng rơi xuống.
Cô lật xem mấy trang mới xuất hiện , tính đổi quyển khác.
Từng kệ sách bằng gỗ chất đầy sách tỏa mùi vị đặc biệt, Phó Nhiễm đến gần thấy một quyển tiểu thuyết bìa trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt, hấp dẫn nhất còn là tên sách “ Duyên tới cấu kết”.
Cô đưa tay rút , bất ngờ thấy đối diện.
Khoảng cách một quyển sách, chỉ thể thấy khóe miệng đàn ông, môi mỏng, khẽ vểnh lên, mị hoặc. Con ai cũng lòng hiếu kỳ, Phó Nhiễm vươn tay rút quyển sách , khuôn mặt đàn ông rõ ràng, khi rút ba quyển sách , là ánh sáng mở hấp dẫn cùng thần sắc tuyệt giống như khiến Phó Nhiễm thể ngăn cản.
Bởi vì đối diện là Minh Thành Hữu.
Cũng coi như cô may mắn, thể tùy thích đến nhất mỹ nam ở thị trấn Nghênh An.
Phó Nhiễm kinh ngạc trong chốc lát, đó đem một quyển trả về kệ sách.
Trong tay cô đang cầm quyển “ Duyên tới cấu kết” bước nhanh về phía cửa sổ, giờ nhiều đến, thể vị trí cũng dễ dàng.
Phó Nhiễm mở sách, thình lình một bàn tay đưa qua, nâng quyển sách trong tay cô lên.
"Duyên tới cấu kết?"
Ngay đó Minh Thành Hữu chen đến bên cạnh cô, ban đầu ghế salon chỉ dùng cho một nên khi cả xuống, Phó Nhiễm chen lấn đến nỗi đau thắt lưng.
"Hữu Nhiễm, cấu kết?"
Minh Thành Hữu như điều suy nghĩ.
Phó Nhiễm đóng quyển sách , dùng sức lên, Minh Thành Hữu nhân cơ hội đem tay ngăn Phó Nhiễm ở ngực, bàn tay để tay cầm của ghế, mắt liếc Phó Nhiễm giọng thể hiện rõ ràng vui.
"Anh gọi tại em máy?”
Hắn xem xem cô tìm lí do gì.
Phó Nhiễm núp lưng Minh Thành Hữu, giọng tỏ bất lực.
“ để chế độ im lặng, di động để ở túi xách thấy”.
"Vậy ?"
Được!
Cô nghiêm chỉnh.
“ Tìm việc gì?”
“ Quản lý quán ăn lên nhắn như là ý của em?”
Phó Nhiễm hiểu rõ trong lời Minh Thành Hữu giấu giếm, cô đắn đo xem mở miệng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-235.html.]
“ là đúng, là ! Không nên do dự nhiều như ?
“ ! Có qua !”
Minh Thành Hữu thở dài, dựa . Phó Nhiễm ép, bất đắc dĩ cắm cô dựa lên vai .
“ Anh đều ăn hết ”.
Hắn suy nghĩ một câu.
“ Oh !”
Phó Nhiễm tiếp , chỉ đang nghĩ ơn thể đừng ép cô nữa ? Nặng quá!
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm, cô vội vàng rút . Hắn cầm tay Phó Nhiễm hướng tới dày của .
“ Ăn hỏng dày . Đều là do em!”
“ Vậy ?”
Phó Nhiễm tinh thần tỉnh táo, chẳng lẽ thể phát tác liền .
“ Anh tố cáo quán ăn ”.
Minh Thành Hữu cầm tay cô đưa , đầu gối lên đầu gối, gò má chăm chú Phó Nhiễm.
“ cái là em tặng cho ăn”.
" ở quán cũng ăn nhiều”.
"Nếu là em sai nhân viên mang trả thì cũng ăn quá nhiều”.
Phải! Lại đổ thừa cho cô.
Căn bản là động tác thật sự bất nhã, hai trẻ tuổi trong nhà sách ôm . Phó Nhiễm dùng sức đẩy , Minh Thanh Hữu kéo nên thể dậy.
"Sờ nơi nào?"
Một nam sinh ở đây đầu .
Mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, khóe mắt Minh Thần Hữu nâng lên hài hước, cô đưa tay giữ ở cổ giấu vẻ lúng túng. Minh Thành Hữu quen thuộc với động tác nhỏ của cô, hai chân mày giương lên, đôi môi mỏng khẽ mỉm .
Da mặt Phó Nhiễm mỏng, nhiều qua đầu , Minh Thành Hữu cố tình động tác mờ ám hơn, cô hẳn xuống, ghé sát nhỏ.
“ Vậy bệnh viện với ”.
“ Em chịu trách nhiệm”.
“ Được.’’
Phó Nhiễm thấy hai qua vẻ mặt quái dị, cô dùng sách che mặt.
“ sẽ chịu tiền thuốc”.
“ Anh thiếu tiền”.
“ Vậy thế nào?’’
Phó Nhiễm chút ảo não.