"Bây giờ là ? Nhiều lắm là hôm nay mời ăn ngon."
Lúc Vương Nhứ Đình vì Vưu Ứng Nhuỵ nên chọc phá cho hả giận, ưa Phó Nhiễm cũng chỉ vì quan hệ thế của hai . Cho tới giờ cô cũng nghĩ gia cảnh Vưu Ứng Nhụy bây giờ còn thể ở cùng một chỗ với Minh Thành Hữu.
Lại , dường như lúc hai bọn họ cũng quá nhiều liên quan tới .
"Nhuỵ Nhuỵ, thật hâm mộ . Ngày ngày cha tớ bắt tớ xem mắt, lúc nào mới con rùa vàng rơi xuống cho tớ chứ?"
Vưu Ứng Nhụy tập trung về phía , nụ cũng nhạt ít, giọng điệu như
" mà cũng chỉ như uống nước, lạnh ấm tự thôi."
Lúc ở nhà tính tình Phó Nhiễm cực kỳ yên tĩnh, thể cả ngày xuống lầu, cầm quyển sách ở cửa sổ. Lúc Phạm Nhàn thấy cô vẫn xem trang đó, nữa, vẫn động tác nào khác.
Ở nhà suốt cả một tháng, Phạm Nhàn từng Phó Phiễm đau lòng một tiếng.
Phó Tụng Đình một bên cạnh cửa sổ đánh cờ, Phó Nhiễm xuống cầu thang tới, đối diện Phó Tụng Đình.
"Cha."
Ông kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu Nhiễm, con?"
Phó Nhiễm cầm con cờ lên.
" Con với cha chơi một ván ."
"Được."
Ánh mắt hai bàn cờ chăm chú, Phó Nhiễm một câu.
"Cha, thật xin ."
Tách trong tay Phó Tụng Đình còn nóng, lá màu xanh nhạt trôi nổi bên . Ông ngẩng đầu Phó Nhiễm, tầm mắt cô rủ xuống, trong lòng vô cùng áy náy.
"Tại xin với ?"
"Con rõ mấy ngày nay cha và cũng dễ chịu gì, còn lo lắng cho suy nghĩ của con, khỏi cửa còn ánh mắt của khác." thẳng, ánh mắt chạm ánh mắt của Phó Tụng Đình.
"Cha, con con sai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-397.html.]
"Tiểu Nhiễm, và con cảm thấy con sai chỗ nào. Ban đầu cũng là chúng tán thành quyết định của con, thể cú ngã chút nặng. dù cũng là nhầm đường, nên bỏ qua thì cứ bỏ qua ."
"Cha."
Phó Tụng Đình hạ con cờ xuống, cắt đứt lời của Phó Nhiễm.
"Tối hôm nay ngoài ăn cơm, chúng thẹn với lương tâm, cần thiết trốn tránh ở trong nhà. nếu đối mặt, con tránh một năm mười năm cũng đều vô dụng."
Phó Nhiễm gật đầu, dù cô vẫn ngoài, vẫn đối mặt với chuyện .
Phó Tụng Đình lái xe, đặt chỗ ở Thanh Phong Nhã Uyển. Phạm Nhàn và Phó Nhiễm ở xe, cô cũng bữa cơm ý nghĩa thật khác lạ.
Cuộc sống nhiều lựa chọn, một vài con đường hoặc là tự chọn, hoặc là khác chọn cho .
Minh Thành Hữu và Lý Vận Linh trong phòng đặt tới, hai tay Minh Thành Hữu đặt cửa sổ, áo sơ mi cắt may phù hợp và mặc thấy thoải mái. Lý Vận Linh ở ghế sa lon bóng lưng con trai.
"Thành Hữu, thấy gần đây con càng ngày càng gầy."
[ Edit & Beta: Ying ]
"Vậy ?"
Lời của đàn ông giống như một viên đá rơi trong bóng đêm trống trải, giữ hơn một tiếng, mang theo miễn cưỡng
Lý Vận Linh thờ ơ lật tạp chí trong tay xem.
"Chuyện công việc đừng quá lo lắng vất vả, thể quan trọng hơn."
Minh Thành Hữu hề phản ứng tiếp theo.
Trong thâm tâm Lý Vận Linh chút buồn phiền, thời gian gần đây tính khí của Minh Thành Hữu càng ngày càng thất thường, theo lý thuyết mà thì chuyện sắp tới, trong lòng nét mặt cũng nên vui mừng phấn khởi mới .
"Thành Hữu, mặc dù thế của Nhụy Nhụy xứng với con, nhưng thấy tạm , giấy kết hôn là tự con , ban đầu cũng là con để cho nó ở bên cạnh con, nếu con rối lên thì sẽ tha cho con."
Bên trong phòng, ánh đèn thủy tinh màu mật ong cùng bầu trời đêm u ám ngoài cửa sổ lúc tạo thành ánh sáng tuyệt che nét mặt, Minh Thành Hữu nghiêng nửa ngoài cửa sổ, cả khuôn mặt khuất ở trong bóng đêm, hai khuyủ tay tì lên song cửa sổ, tỏ như thấy lời của Lý Vận Linh, ánh mắt thẳng ánh đèn bảng hiệu của một hộp đêm nào đó cách đó xa, trong ánh mắt cũng theo ánh lấp lánh đó hiện vẻ trống vắng cô đơn.
Lý Vận Linh ngẩng đầu lên trừng , đối với bộ dạng của Minh Thành Hữu cũng thành thói quen.
"Người nào còn tưởng rằng chúng là con, xem ngày ngày vì con mà hao tâm tổn sức."
Tiếng gõ cửa truyền tới đúng lúc ngắt lời giận dữ của Lý Vận Linh, khi cửa bao sương mở , Vưu Ứng Nhụy ăn mặc thời trang mang theo vợ chồng Vưu gia .
"Mẹ, thật ngại là để cho đợi lâu."