Mặc dù ý nghĩ của cô và Tần Mộ Mộ giống , sẽ dùng đứa bé để giữ đối phương , nhưng một khi đứa nhỏ đời, ý nghĩ cũng sẽ giống , trong lòng Phó Nhiễm, cũng càng cảm thấy nên giữ đứa bé .
"Trông như giấu cũng giấu ."
Vết thương mặt Tần Mộ Mộ qua xử lý xong
"Bác sĩ đề nghị tớ ở bệnh viện mấy ngày, tớ dấu hiệu sảy thai ."
Phó Nhiễm cùng Tống Chức ở bệnh viện một lúc đó rời , ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong hành lang, Phó Nhiễm nhịn , vịn vách tường nôn khan, Tống Chức dừng bước, vội đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.
Tới một chỗ gần đó mua chai nước cho Phó Nhiễm, uống xong vài hớp mới thấy hơn một chút.
Tống Chức chỗ bên cạnh Phó Nhiễm, như điều thôi.
Cô là từng trải, cũng thể đoán .
Phó Nhiễm lau sạch nước đọng khóe miệng, nghiêng mặt sang bên Tống Chức, cô nhếch miệng khổ.
"Xèo Xèo, tớ mang thai."
Nét mặt Tống Chức khẽ đổi.
" tớ ý định giữ ."
Tống Chức gật đầu. "Tớ tán thành."
Phó Nhiễm đám qua trong hành lang, tầm mắt Tống Chức rơi xuống nơi bụng cô.
"Tiểu Nhiễm, nếu như quyết định như , thật sớm. Nhớ kỹ lời tớ."
"Tớ ."
Hai bàn tay Phó Nhiễm đan chặt , ánh mắt u buồn hướng Tống Chức.
"Xèo Xèo, tớ xong với bảo bối, thừa dịp lúc nó còn rời , tớ đối xử với nó thật , hai ngày công viên nước vui chơi, tớ dám chơi, chỉ bên cạnh thôi."
"Tiểu Nhiễm, gì ?"
"Tớ cho nó , là tớ thương nó… "
Giọng Phó Nhiễm tràn đầy buồn bã.
"Tớ hẹn thời gian tiễn nó , tớ cũng với nó, cho con một gia đình chỉnh."
Tống Chức tiến tới ôm chầm lấy bả vai Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm."
Lời an ủi nhiều hơn nữa đều , Tống Chức thở dài một tiếng, cũng ai mở miệng.
Trên đường trở về, hai qua trung tâm mua sắm, cho mua chút y phục cho Tần Mộ Mộ tắm rửa cùng với đồ dùng cá nhân, Tống Chức tới khu bán đồ trẻ em chọn lựa đồ cho đứa bé, Phó Nhiễm theo phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-431.html.]
Vừa lúc Vưu Ứng Nhụy cũng đang kéo tay Lý Vận Linh ở đây, Phó Nhiễm thấy ở bên trong quá buồn bực, khỏi khu bán đồ trẻ em, nhịn cơn buồn nôn đánh tới, cô vịn lan can cúi xuống.
Vưu Ứng Nhụy chỉ cửa hàng mỹ phẩm mặt.
"Mẹ, nhân viên phục vụ hôm qua ít hàng mới về, chúng xem một chút ."
Lý Vận Linh gật đầu, bước chân tới bỗng dừng , bóng lưng chút quen thuộc.
"Tiểu Nhiễm." Tống Chức từ bên trong khu bán đồ trẻ em chạy đuổi theo.
"Có nôn ?"
đưa tay tiếp nhận khăn giấy Tống Chức đưa tới.
"Có chút khó chịu."
Hai đưa lưng về phía Lý Vận Linh cùng Vưu Ứng Nhụy, gương mặt Vưu Ứng Nhụy trắng bệch, Lý Vận Linh bên cạnh càng thêm phân vân, Phó Nhiễm xoay , ánh mắt bất ngờ đụng bóng dáng của hai , cô cố nén khó chịu nơi cổ họng.
"Đi thôi."
Tống Chức ở bên cạnh Phó Nhiễm, ngang qua mặt họ thì Phó Nhiễm đưa tay giữ ngực.
"Lúc nãy ăn quá no, dày thật khó chịu."
Mặc dù câu , nhưng Lý Vận Linh vẫn mang thái độ hoài nghi.
Nhìn bóng dáng của Tống Chức cùng Phó Nhiễm tiến nơi bán đồ cho trẻ em, Lý Vận Linh lẩm nhẩm . "Nhìn dáng vẻ. . . . . ."
"Mẹ, chúng thôi."
Lý Vận Linh nghĩ lẽ là quá đa nghi, hoặc là quá mong bồng cháu .
"Nhụy Nhụy, con là chuyện gì xảy ?"
"Con ." Vưu Ứng Nhụy trả lời chút do dự. "Tám phần là ăn đồ hư thôi."
Chuyện Phó Nhiễm bệnh viện, vẫn tìm Minh Tranh, bất luận là từ lập trường là trách nhiệm đến xem, tất cả nên mang tới cho .
Phạm Nhàn cố ý thu xếp tìm quen, dù đây là chuyện vẻ vang gì, hẹn xong thời gian xong, Phó Nhiễm cùng Phạm Nhàn đến bệnh viện. Phó Nhiễm ở bên trong một phòng nghỉ ngơi độc lập, chung quanh đều là màu trắng chói mắt, mặt im lìm vắng vẻ, Phạm Nhàn ở bên cạnh
"Đừng sợ, đây là bệnh viện tư nhân, kỹ thuật , hơn nữa bảo đảm là chuyện sẽ truyền , Tiểu Nhiễm, ngủ một giấc lên ."
Phó Nhiễm ở mép giường, lời của Phạm Nhàn cô cũng , trong đầu đều là trống rỗng.
Sau khi Phạm Nhàn khỏi đây một lúc đó .
"Đi thôi, tiên là siêu âm."
Bước chân Phó Nhiễm cứng ngắc theo bà ngoài, căn phòng siêu âm vắng lặng, hành lang cũng một bóng , Phạm Nhàn mang Phó Nhiễm tới cửa.
"Làm siêu âm cho con là chủ nhiệm ở đây, đừng sợ."
Không khí trong phòng siêu âm âm u, Phó Nhiễm dài giường, chủ nhiệm cầm tờ khai lên , bỗng sắc mặt đổi, ánh mắt xoay qua Phó Nhiễm chằm chằm.