Phó Nhiễm lui về phía hai bước, lưng truyền đến tiếng la lượt đổi.
Cô mệt mỏi rời ngay.
Thì dù hận thù, cô vẫn thấy Minh Thành Hữu c.h.ế.t . Nhiều lắm là cả đời qua với , nhưng điều đầu tiên vẫn là còn
Phó Nhiễm trở phòng bệnh của Phạm Nhàn, xuyên qua cửa sổ cô thấy bà cắm đầy dây giường bệnh. Bên trong y tá, Phó Nhiễm , dụng cụ theo dõi phát âm thanh nhỏ khiến cô chút yên lòng.
"Tại cô ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi?"
Y tá phụ trách phòng bệnh ngẩng đầu hỏi.
Phó Nhiễm tới bên giường, thấy y tá cầm thuốc đang cho Phạm Nhàn uống.
" tới đây."
"Cơ thể cô cũng khá hơn, nhanh về nghỉ ngơi, chẳng lẽ giữ đứa bé ?"
Y tá cô.
"Trong lòng khó chịu cũng giữ gìn sức khoẻ."
Phó Nhiễm đưa tay sờ bụng .
" , bôi thuốc xong sẽ về nghỉ ngơi."
Y tá ép cô, để hết đồ lên tủ đầu giường.
" sẽ ở bên cạnh dạy cho cô cách ."
Phó Nhiễm vén một góc mền mỏng đắp Phạm Nhàn lên, vạt áo ngay eo kéo lên , khi Phó Nhiễm thấy, thở gần như đông , nước mắt tràn mi.
Hẳn là giày da dùng sức đạp nên lưu m.á.u bầm ứ đọng. Phó Nhiễm dùng nhíp lấy miếng bông đó cẩn thận lai chùi vết thương. Cô như nín thở cố gắng tập trung , chỉ sợ Phạm Nhàn sẽ đau, lau một bên xong chuyển qua lau chỗ còn .
Y tá ở bên cạnh thấy cũng khỏi ươn ướt.
Cô đành lòng cho Phó Nhiễm , thật Phạm Nhàn còn cảm thấy đau đớn.
Lau thuốc xong, Phó Nhiễm sửa sang quần áo cho Phạm Nhàn. Khi cô ngẩng đầu lên, liền thấy Phó Tụng Đình ngoài cửa sổ, rõ ràng tiều tụy ít, ngay cả lưng thẳng tắp nay cũng cong .
Phó Nhiễm y tá đưa về phòng bệnh của , cả ngày cô hề chợp mắt, lấy chăn đắp qua chân dựa lưng đầu giường. Phó Nhiễm nhắm mắt đều là cảnh tượng Minh Thành Hữu ngã xuống đất ở mặt cô.
Một tiếng sét , về khiến cho Phó Nhiễm mỗi ngủ đều giật .
Tin tức Minh Thành Hữu bệnh nặng cố ý phong tỏa, cả tầng lầu giới nghiêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-499.html.]
Lúc La Văn Anh chạy tới quầy rượu, Minh Tranh uống say như chết, tay cầm ly rượu vẫn còn liều mạng đưa lên rót trong miệng.
Ban đầu cô lưng , nghĩ rằng vì chuyện Phó Nhiễm nên mới biến thành như , đó cảm thấy gì đó đúng. Minh Tranh uống rượu giống như uống nước lã, tiếp tục như nữa sợ rằng sẽ chuyện mất.
La Văn Anh vội vàng tiến lên giật ly rượu trong tay .
"Lão đại, đừng như ."
Cô trả tiền chuẩn kéo rời , Minh Tranh bàn chịu . Hắn tự tay níu La Văn Anh , kéo cô đến bên cạnh, trong quán rượu bật nhạc êm dịu, mặc dù ánh sáng tối, nhưng giọng rõ ràng của đối phương.
"Anh sẽ kể chuyện cho em …"
Gương mặt tuấn tú của Minh Tranh gối lên cánh tay, dáng vẻ chán c
La Văn Anh thấy thế chiếc ghế nhỏ.
"Nói ."
Hắn chợt nghiêng dậy, gương mặt tiến tới mặt La Văn Anh, gần như chạm chóp mũi của cô.
"Minh Thành Hữu, là con riêng."
Ánh mắt La Văn Anh chớp chớp, nghĩ thầm đùa gì thế.
Minh Tranh tiếp.
"Không là em tin chứ? Nói thật, cũng , tin, con riêng hai mươi mấy năm, chỉ trỏ cũng thành thói quen, đột nhiên một ngày, cho mới là chính hiệu, em đây là chuyện lớn ?"
Đôi môi trái tim của La Văn Anh hé mở, thần sắc kinh ngạc.
Mặc dù Minh Tranh quá say, nhưng trong lời giống như là đang đùa.
"Lão đại…"
Cô nên lên tiếng an ủi như thế nào.
"Ông cụ đem phần lớn cổ phần để cho , nhất định là cảm thấy thiếu nợ , ông cũng là vô tâm với ."
"À…"
Giọng của đàn ông mỉa mai, ánh sáng mờ ảo bên trong quầy rượu cả khuôn mặt cũng vẻ sinh động.
"Ông để Hào Khôn cho , tất nhiên là suy nghĩ cho , nhưng thật sự em cho là ông ngu như ?
Ông bắt Phó Nhiễm giữ kín điều bí mật , là bởi vì Minh Thành Hữu còn quan hệ với Lý gia, thể dựa để tất cả, mà một khi sự thật vạch trần, ông sợ đứa con trai yêu thương nhất của ông sẽ mất tất cả, ông như , là cho cùng Lý gia hai bên đều ngang ngửa, để cho hề chớp thời cơ gì nữa, cho cùng, là bảo cho Minh Thành Hữu ?"