Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 502
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:59
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gặp lại nhau, tôi yêu.
Gặp lại nhau, người tôi yêu duy nhất là em.
Thật ra thì, khoảng cách cách xa nhất trên thế giới không phải là không yêu nhau, càng không phải là khoảng cách chân trời góc biển.
Mà là yêu đau khổ hơn là không yêu, muốn yêu, lại không thể yêu.
Loại tuyệt vọng này giống như trong trái tim Minh Thành Hữu, không thể cứu vãn.
Phó Nhiễm ngước mặt lên, ánh mắt hai người nhìn nhau. Cái nhìn này là muốn cả hai quên đi lẫn nhau.
Tổn thương đến mức này, chịu đựng đến mức này, mặt trước mặt sau Minh Thành Hữu đều chắn hết toàn bộ.
Hắn không muốn về sau, càng không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể xoay chuyển.
Bên trong hành lang âm u chợt nghe tiếng bước chân dồn dập. Phó Nhiễm không quay đầu lại, Minh Thành Hữu cũng nhắm mắt lại, giống như không muốn được gặp lại cô.
Phó Nhiễm đứng lại, xoay người thấy Triệu Lan đứng cách đó không xa.
Bước chân cô nặng nề đi tới.
" Bác gái!"
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu không sao chứ?"
Phó Nhiễm lắc đầu một cái, chính cô cũng không biết.
Triệu Lan xoay người ngồi trên ghế của mình ở cạnh cửa ra vào, Phó Nhiễm ngồi gần bên người bà.
"Đây là một đoạn nghiệt duyên, nhưng lại báo ứng trên người đứa bé."
Phó Nhiễm cảm thấy tâm tình bị đè nén.
"Bác gái, bác đừng như vậy."
"Tiểu Nhiễm. "
Giọng nói Triệu Lan nghẹn ngào, nơi cổ họng phát ra tiếng khàn khàn.
"Lúc ta mang thai Thành Hữu, thật ra là ta muốn rời đi. Lúc đó áp lực trong lòng quá lớn, mặc dù ta và Vân Phong yêu nhau, nhưng trong mắt người ngoài dù sao ta cũng là người thứ ba, đứa bé thành ràng buộc duy nhất giữa chúng ta. Ta, ta gạt Vân Phong sẽ không uống thuốc, nhưng lại không làm vậy."
Triệu Lan che mặt khóc thảm thiết, cả người chìm trong bi thương.
"Ta đã hỏi bác sĩ, nguyên nhân lớn nhất có thể bởi vì ta uống thuốc. Ta thật sự đã làm bậy, tại sao người bị bệnh là không phải là ta?"
Đầu Phó Nhiễm dựa vào vách tường phía sau, cảm thấy khó chịu hỗn loạn. Cô nghĩ tới sinh mạng trong bụng mình, nghĩ đến lúc đưa thuốc lên miệng nhưng lại không kịp
"Trong lòng ta cảm thấy may mắn, sau đó cũng không còn đề cập tới với Vân Phong. Ta nói không làm vậy chứng tỏ ta và đứa bé này rất có duyên. Không nghĩ tới sẽ biến thành ngày hôm nay."
Triệu Lan đau lòng đến không muốn sống, một chút tâm tình cũng không dễ chịu hơn so với Lý Vận Linh. Mặc dù không được ở bên cạnh nuôi nấng nhưng cũng là chính mình mang thai 9 tháng 10 ngày rồi khổ sở đau đớn sinh ra được một đứa bé.
Lý Vận Linh đi tới trước mặt hai người, Phó Nhiễm như mất hồn nhìn chằm chằm bóng người được soi rõ trên nền gạch, đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân.
Cô ngẩng đầu lên, thấy gương mặt tiều tụy trắng bệch mặt của Lý Vận Linh. Bà hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Lan.
"Bà cùng Minh Vân Phong……….hai người!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-502.html.]
Trong mắt Lý Vận Linh thoáng qua chán ghét và vứt bỏ giống như Minh Tranh.
“Một này nào đó sẽ có báo ứng trên người bà.”
Mặc dù hết sức che giấu nhưng đáy mắt Lý Vân Linh ẩn chứa sự buồn bã và thương tâm không thể lừa được người khác. Đứa con trai mình yêu thương nhất, thật ra lại là người phải thống hận nhất mới đúng, chuyển đổi thân phận như vậy khiến bà không chống đỡ nỗi.
Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Triệu Lan lâu, bà xoay người đi vào phòng bệnh của Minh Thành Hữu.
Hôm sau.
Minh Tranh cảm thấy bả vai đau nhức, như là bị vật gì đó nặng nề đè lên, mở mắt ra quả nhiên thấy đầu của La Văn Anh đang nằm trong khuỷu tay, chăm chú nhìn kỹ, chính là La Văn Anh.
Hắn không say đến nỗi mình đã làm chuyện gì cũng không biết, vẫn còn nhớ lại chút hình ảnh tối qu
Quần áo của hai người nằm xốc xếch trên mặt thảm, áo lót quần lót nhìn vô cùng rõ ràng. Thắt lưng Minh Tranh được giắt trên ghế sa lon, tóm lại có rất nhiều hành động hỗn loạn.
La Văn Anh cũng khẽ cử động, ngẩng đầu lên vội vàng không kịp chuẩn bị nhìn vào đáy mắt Minh Tranh. Hai người kinh ngạc trong chốc lát, hơn nữa La Văn Anh còn mở miệng trước.
"Chào buổi sáng."
Minh Tranh cử động hạ thân, chăn đắp trên eo liền rơi xuống đất, hắn nhìn xuống, còn gương mặt La Văn Anh ửng hồng lan sang cả hai tai.
"Mấy giờ rồi?"
"Không biết."
Minh Tranh lật người, từ trên tủ đầu giường lấy di động liếc nhìn.
Hắn không đứng dậy ngay, đặt di động về lại vị trí cũ xong cũng nằm xuống.
Dù sao da mặt La Văn Anh không dày giống như đàn ông, cô vừa muốn xoay người, đỉnh đầu nghe được câu nói của người đàn ông.
“ Tối hôm qua, chúng ta…..?”
"Không có làm."
Cô trả lời nhanh gọn linh hoạt.
"Hả?"
Minh Tranh cho là mình nghe nhầm.
La Văn Anh kéo ga giường lên che trên người, chẳng lẽ còn thật muốn mình giải thích một lần sao?
Cô che từ trên n.g.ự.c trở xuống thật k
Minh Tranh cũng đứng dậy, cả người trần truồng, thấy trên giường đơn sạch sẽ quả thật giống như hai ngưởi chỉ đơn thuần ôm nhau qua một đêm.
La Văn Anh đưa tay vắt mái tóc ngắn ra sau tai.
Vẻ mặt Minh Tranh lúng túng.
"Tại sao có thể như vậy?"
La Văn Anh ho nhẹ, dáng vóc người đàn ông này vô cùng đẹp, nước da màu đồng và cơ n.g.ự.c săn chắc, đường cong thon dài mà có lực.
Cô mở to mắt.