Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:07:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Nhiễm trở lại phòng bệnh, má Trần cúi đầu đi bên cạnh.

 

Phó Nhiễm đưa tay lên muốn mở của, nhưng lại không mở, nói: “ Bác Trần, bác đi theo tôi.”

 

"Tiểu thư, cô mau nghỉ ngơi đi."

 

Phó Nhiễm không lên tiếng, đi về phía trước, má Trần đành phải cùng cô đi tới đứng trước của thủy tinh.

 

Cách một tầng thủy tinh trong suốt, Phó Nhiễm nhìn vào phòng bệnh, Phạm Nhàn hôn mê cho tới giờ còn chưa tỉnh lại, theo lời bác sĩ nói, không biết sẽ có kì tích xảy ra trên người của mẹ hay không?

 

Má Trần hốc mắt đỏ hoe: “ Phu nhân”

 

“ Bác Trần, bà đã đi theo mẹ tôi bao lâu rồi?”

 

“ Hai mươi mấy năm rồi, khi mẹ cô cưới chồng tôi liền đi theo.”

 

Phó Nhiễm đưa tay chạm vào mặt kính thủy tinh, nói: “ Bà có biết, vì sao mẹ tôi trở thành như thế không

 

Má Trần đưa mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhàn đang nằm trên giường bệnh, lắc đầu một cái.

 

“ Là do Vưu Ứng Nhụy, cô ta đi vào Vân Thủy Thiên Sơn, đẩy tôi xuống cầu thang, mẹ tôi bị như vậy cũng do cô ta làm!”

 

Đáy mắt má Trần hiện lên sự đau đớn, nước mắt không kiềm được chảy xuống: “ Phu nhân.”

 

“ Bác Trần”

 

Phó Nhiễm nghiêng người nhìn sang, mắt nhìn chằm chằm vào mắt má Trần.

 

“ Thật sự, bác không thấy Vưu Ứng Nhụy đi vào sao?”

 

“ Tôi…”

 

Má Trần nghĩ tới hậu quả, do dự một cái rồi lắc đầu.

 

“ Tôi thật sự không nhìn thấy.”

 

Phó Nhiễm gật đầu một cái, không nói gì nữa.

 

Triệu Lan biết tin Phạm Nhàn gặp chuyện không may, mua đồ tới thăm .

 

Phó Nhiễm ở trong phòng bệnh dưỡng thai, dù sao cô cũng đã gặp đả kích quá lớn rồi, mấy ngày nay ăn đo ăn cũng không thấy ngon miệng, người lớn có thể chịu đựng được, nhưng đứa trẻ thì không.

 

Triệu Lan thần sắc tiều tụy, ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, không nghĩ tới Minh Tranh lại đi vào đây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-507.html.]

Phó Nhiễm nhìn thấy, trong lòng áy náy, cô chống người lên gọi.

 

“ Ca c

 

Gương mặt tuấn tú của Minh Tranh hiện lên sự lạnh lùng, kiên quyết, bước tới ngồi cạnh Triệu Lan, mắt không nhìn Phó Nhiễm, nói.

 

“ Đi, về nhà.”

 

“ Mẹ không đi, mẹ muốn ở lại bệnh viện.”

 

Minh Tranh nghe thấy, mặt mày xanh mét: “ Mẹ đi cả ngày không về, mẹ muốn làm gì đây? Có phải trong mắt mẹ chỉ có mỗi một mình thằng đó?”

 

Triệu Lan rụt vai lại, nói.

 

“ Minh Tranh, bệnh tình của Thành Hữu hiện tại thật sự không tốt, mẹ muốn ở lại đây!”

 

“ Nó không tốt?”

 

Mắt Minh Tranh đỏ lên: “ Thời điểm tôi bị người khác mắng chửi là con riêng, mẹ muốn con chịu đựng. Mẹ con bọn chúng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt con khắp nơi, mẹ cũng kêu con nhẫn nhịn. Mẹ, Minh Thành Hữu hiện tại mới là con của mẹ, mẹ cũng kêu nó nhịn như thế sao?”

 

Triệu Lan á khẩu, không nói được lời nào, ôm mặt khóc rống lên.

 

Phó Nhiễm vội vén chăn lên, bước xuống giường: "Ca ca, anh đừng làm thế."

 

Minh Tranh nhìn Phó Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng, xa cách: “ Trước khi chết, ông ta đã nói điều bí mật này cho em, nhưng em lại giấu tới bây giờ, nói cho cùng, trong lòng em vẫn còn hình bóng của Minh Thành Hữu phải không? Nếu không phải bệnh tình của nó nguy kịch em mới gọi điện thoại cho chúng tôi, có phải em tính lừa gạt tôi cả đời không? Tiểu Nhiễm, phải chi em dành một chút tình cảm của nó dành cho tôi,chắc em không đối xử với tôi như thế này?”

 

Đối mặt với sự chỉ trích của Minh Tranh, Phó Nhiễm không thể phản bác lại được, mối câu anh nói đều đúng. Minh Vân Phong muốn cô giữ bí mật, có nói ay không là do cô, Phó Nhiễm không tìm được lý do để giải thích.

 

Minh Tranh kéo Triệu Lan ra ngoài, Triệu Lan thấy bệnh tình của Minh Thành Hữu rất nặng, kiên quyết không muốn đi.

 

Phó Nhiễm lo lắng, vội xỏ giày vào rồi đuổi theo.

 

Hai người đứng trước cửa thang máy, thang máy mở ra, Minh Tranh bước vào, khi nhìn thấy người bên trong thang máy, chợt lui ra.

 

Lý Vận Linh đưa tay chặn cửa thang máy lại, bước ra ngoài, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Minh Tranh.

 

Minh Tranh lạnh lùng quay ngoắt đi, nói.

 

“ Mẹ, chúng ta đi!”

 

“ Đợi chút, Minh Tranh.”

 

Lý Vận Linh tiến lên nắm lấy tay áo Minh Tranh, nói: “ Mẹ tin tưởng lời nói của Phó Nhiễm, mẹ mang thai mười tháng, sinh ra một đứa con trai, Minh Tranh, đối với…….”

 

Lời còn chưa nói xong, Minh Tranh dùng sức thu tay lại, nói: “ Nhưng tôi không tin, bà cũng đừng hoang tưởng, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có quan hệ gì tới bà, không phải bà không cho tôi gọi bà là mẹ sao? Nói tôi không xứng, tôi nói cho bà biết, tôi cũng chẳng thèm.”

Loading...