Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 509

Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:09:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà Vưu Ứng Nhụy vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, người duy nhất có thể làm chứng, chính là Phạm Nhàn.

 

Rạng sáng.

 

Bệnh viện tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh của xe cứu thương, réo vào lòng người, trong nhà mà có người bệnh, nghe êm thanh này giống như tiếng còi đòi mạng.

 

Mấy đêm Lý Vận Linh ở đây đều phải truyền nước, trong nhà có người giúp việc tới đây, nhưng bà không yên tâm. Cho nên tối nào bà và Tiêu quản gia cũng ở lại.

 

Cửa chợt mở ra, Tiêu quản gia vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài.

 

Cô nhanh chóng rẽ sang hướng khác mà đi.

 

Trên hành lang bệnh viện, có một người mặc một chiếc quần dài màu vàng nhạt, mang đôi dép màu trắng đang bước tới, cô ta nhìn xung quanh, không thấy ai liền mở cửa

 

Bên trong phòng bệnh chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mà thôi.

 

Trên ghế sa-lon, vẫn còn một số đồ đạc mà Tiêu quản gia để trên ấy, lắng nghe xung quanh, cơ hồ không nghe tiếng chân, Vưu Ứng Nhụy đi tới trước giường bệnh, nhìn Minh Thành Hữu nhắm nghiền hai mắt, các con số trên máy theo dõi không ngừng lên cao xuống thấp.

 

Vưu Ứng Nhụy ngồi vào chỗ của mình, từ trong túi lấy ra một tờ giấy A4 cùng một Hiệp ước.

 

Cầm mực đóng dấu trong tay, run rẩy không ngừng. Cô ta nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm, nước mắt tràn mi, cô ta không biết tại sao bọn họ lại đi tới bước này.

 

Ban đầu, cô ta dứt khoát đi theo Minh Thành Hữu ra nước ngoài, bởi bì cô yêu anh thật lòng, nhưng giữa đường lại xuất hiện Phó Nhiễm.

 

Trong mắt Minh Thành Hữu, cô đã trở thành một người ác độc, huống chi con của anh và Phó Nhiễm đã mất, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô.

 

Vưu Ứng Nhụy sợ Tiêu quản gia sẽ trở lại, vội vàng mở hộp ra, một tay cầm lấy ngón tay của Minh Thành Hữu.

 

Phó Nhiễm bước ra từ phòng bệnh của Phạm Nhàn, nhìn Phó Tụng Đình ngủ bên cạnh. Kể từ khi mẹ xảy ra chuyện, ông trở nên ít nói, mà cảnh sát cũng đang tích cực điều tra vụ án này.

 

Má Trần đứng ngoài cửa, thấy cô bước ra, muốn nói gì đó rồi lại thôi, tiến lên gọi cô.

 

“ Tiểu thư”

 

Mắt Phó Nhiễm nhìn chằm phía trước, nhìn một hành lang thật dài, không thấy điểm cuối, làm cô cảm thấy sợ hãi và bi thương.

 

Má Trần thấy cô không nói lời nào, dù sao bà và Phó Nhiễm cũng không thân thiết lắm, cũng không gọi tên bà một cách thân thiết và ngọt ngào như Vưu Ứng Nhụy, thích dùng lời nói ngọt ngào mà khen

 

“Tiểu thư.”

 

Má Trần tiến lên.

 

“ Bác Trần, có chuyện gì thì bác cứ nói đi” Phó Nhiễm đi chậm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-509.html.]

 

“ Tôi nghe đây.”

 

“ Tôi, cháu của tôi sắp đi nhà trẻ rồi, con của tôi cũng muốn tôi về chăm cháu, cho nên tôi muốn…”

 

Phó Nhiễm dừng bước lại.

 

“ Bác Trần, bác đã ở Phó gia mấy chục năm rồi, tiền lương đến nay cũng cao, nghe mẹ nói còn cao hơn lương của con trai bác, bác bỏ được à?”

 

Đôi mắt cô đen bóng, nhìn thẳng vào như muốn hiểu thấu người khác, má Trần né tránh cái nhìn ấy.

 

“ Tiền, tiền kiếm lại là được.”

 

“Bác Trần.”

 

Phó Nhiễm thở dài.

 

“ Qua hết năm rồi hãy nói được không? Bác xem bộ dạng của mẹ tôi hiện giờ, cũng cần có người thân cận chăm sóc, nếu như có vấn đề gì về tiền lương, chúng ta có thể thương lượng lại.”

 

“ Không, tôi không có ý đó.”

 

Má Trần nghĩ đến tình trạng của Phạm Nhàn, hốc mắt đỏ lên.

 

“ Tiểu thưở lại, tiền lương cũng không cần cho thêm, như bây giờ là được rồi!”

 

Ánh mắt Phó Nhiễm đầy ý nghĩ nhìn má Trần, nói.

 

“ Bác đi nghỉ ngơi đi.”

 

Cô đi cùng với một vài người về phía khu vực phòng bệnh.

 

Vưu Ứng Nhụy đem hiệp ước đặt ở mép giường, cô ta lấy ngón tay của Minh Thành Hữu lăn vào mực, rồi hướng tới chỗ ký tên mà đóng dấu vào.

 

Khi sắp điểm chỉ vào tờ giấy, người nằm trên giường có phản ứng, khóe mắt giật giật, Vưu Ứng Nhụy hoảng hốt, gắt gao nắm chặt ngón tay cái của Minh Thành Hữu. Dụng cụ theo dõi phát ra tiếng kêu vang, đầu Vưu Ứng Nhụy đổ đầu mồ hôi, vừa khóc vừa nói.

 

“ Thành Hữu, cố gắng chút xíu đi, để cho em trở thành người vợ trên danh nghĩa của anh được không? Em không biết có thể giữ được anh trong bao lâu?

 

Hai mắt Minh Thành Hữu nhắm nghiền, hô hấp dồn dập, Vưu Ứng Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ có người đi qua nhìn thấy.

 

Cô ta cầm Hiệp ước lên, tay Minh Thành Hữu nắm chặt lại, mực đóng dấu tràn làn ra ngoài tay, Vưu Ứng Nhụy cố hết sức gỡ từng ngón tay của anh ra.

 

Phó Nhiễm đi tới đứng trước của sổ, kéo rèm của sổ lên.

 

Cô đứng bên ngoài, đứa bé trong bụng dường như cũng đã mệt mỏi, đã sớm ngủ rồi, không hề có động đậy gì nữa.

Loading...