Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 511

Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:09:51
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nói vừa kéo kéo dây điện thoại, trong tai Phó Nhiễm hoàn toàn không nghe được gì hết, cô bước lên đoạt lấy điện thoại, Vưu Ứng Nhụy chộp lấy tay cô, hai người giằng co nhau, không ai nhường ai. Giờ phút này, Phó Nhiễm bất chấp tất cả, Vưu Ứng Nhụy sợ Tiêu quản gia quay lại, thừa dịp vội vàng kéo đứt đây điện thoại.

 

Theo quán tính, Phó Nhiễm lui về sau mấy bước, vội vàn đưa tay ôm lấy bụng, Vưu Ứng Nhụy cầm lấy tờ giấy, mau chóng chạy đi.

 

Bụng Phó Nhiễm truyền đến cơn đau, cô dùng hết sức kêu lên.

 

“ Người đâu, mau tới đây, giúp tôi với!”

 

Tay đang buông thõng bên giường đột nhiên bị cầm lấy, Phó Nhiễm chợt run lên, quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu đã mở mắt.

 

Một cỗ ấm áp trào ra nơi khóe mắt, tay Minh Thành Hữu nắm tay cô rất nhẹ, Phó Nhiễm vội vàng lau nước mắt: “ Em, em đi gọi bác sĩ”

 

Minh Thành Hữu lắc đầu, giọng nói yếu đuối.

 

“ Kêu cũng như không.”

 

Phó Nhiễm cắn môi dưới, giọng nói nghẹn ngào, thiếu chút nữa đã bật thốt lên “ Em đi báo cảnh sát”

 

Minh Thành Hữu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông, hai người rất gần nhau, nhưng đối với Minh Thành Hữu mà nói, điều này không quan trọng nữa, anh nó

 

“ Vừa rồi anh nằm mơ.”

 

Phó Nhiễm đứng bên giường, không nói gì.

 

“ Anh nằm mơ thấy anh biến thành một đứa trẻ, chuẩn bị đầu thai.”

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu trống rỗng, nhìn Phó Nhiễm

 

“ Nhưng thật bất ngờ lại biến thành con của em, thật nực cười phải không?”

 

Phó Nhiễm nhìn nụ cười gượng gạo của anh, trong lòng chua xót, không thể cười được,

 

Cô quay lưng lại, nhưng nước mắt chảy càng ngày càng nhiều.

 

Những rắc rối trong chuyện tình yêu của bọn họ, cả hai đều không thể nói gì được. Bởi vì họ không có ý định hàn gắn lại, mà thời gian cũng không cho phép nữa rồi.

 

Đã bao lâu rồi Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu mới trò chuyện trong hòa bình như thế này?

 

“ Có phải anh thật sự mong muốn có một đứa con?”

 

Minh Thành Hữu nghĩ đến đứa con đã mất, trong lòng đau đớn.

 

“ Ừ, anh hi vọng mình có thể dùng sinh mạng của anh đổi lấy sinh mạng của nó.”

 

Anh nói một cách vô lực, tay anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô đến phát đau.

 

Phó Nhiễm nhìn đôi tay xanh mét của anh, đáy mắt ẩn chứa sự bi thương: “ Em đã nói dối anh, lúc ấy mẹ em bị thương nặng, em kích động tới mức muốn bỏ đứa bé này, nhưng bác sĩ nói sinh mạng của đứa bé là do mẹ em dùng tính mạng mình đổi lấy. Em biết trong lòng anh cũng mng muốn có nó, em không hề nghĩ đến tình trạng anh như thế này. Hiện giờ, bé đang phát triển rất tốt, anh yên tâm, em sẽ giữ nó lại.”

 

Trong mắt Minh Thành Hữu hiện lên sự nghi ngờ, anh không thể tin được, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Phó Nhiễm, bờ môi run rẩy, nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-511.html.]

 

“ Em, em không gạt anh chứ?”

 

Phó Nhiễm cầm lấy tay anh, đặt lên bụng cô, Minh Thành Hữu mở tay ra, mặc dù chưa cảm giác rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy bụng cô nhô lên.

 

Tim anh đập mạnh, anh kích động, hô hấp dồn dập.

 

“ Phó Nhiễm.”

 

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh.

 

“ Trước khi chết, cha anh đã nói như vậy sao?”

 

Minh Thành Hữu hy vọng, lời nói hôm ấy của Phó Nhiễm cũng là một lời nói dối.

 

Cô nghĩ muốn dối anh lần nữa, nhưng Minh Thành Hữu lại nói trước: “ Em nói thật đi, anh không sao!”

 

Phó Nhiễm buồn bực trong lòng, sắc mặt Minh Thành Hữu vui mừng, nhưng cũng không hi vọng gì nhiều:

 

“ Nếu như anh có thể sống tới ngày đứa bé chào đời, em có thể cho anh ôm nó được không?”

 

Cô không nói gì, chỉ gật đầu.

 

Minh Thành Hữu cảm thấy mệt mỏi, nãy giờ nói liên tục, khiến anh không còn sức lực nữa.

 

Bác sĩ lại kéo được mạng sống của anh về một lần nữa, nhưng không phải lần nào cũng đều may mắn như thế được

 

Tiêu quản gia thấy cảnh tượng như thế, vội vã chạy tới giường bệnh, vừa mới vào, thấy Phó Nhiễm đang ở bên trong, bà suy nghĩ một chút, rồi vội vàng bước ra cửa.

 

Bà không hề rời đi, nhưng cũng không quấy rầy bọn họ.

 

Minh Thành Hữu mở mắt ra lần nữa, gọi tên cô.

 

“ Phó Nhiễm.”

 

Nghe anh gọi tên mình, tim cô đau đớn.

 

Minh Thành hữu nhìn vào mắt cô, muốn nói điều gì đó, muốn nói nhiều, rất rất nhiều, nhưng thốt ra chỉ có một câu: “ Hai chúng ta đã quên hết quá khứ rồi phải không?”

 

Mắt Phó Nhiễm sáng lên.

 

Có một số việc cô không hỏi tới, cũng không phải là cô không hiểu.

 

Nhưng tình cảnh của bọn họ chẳng yêu cũng chẳng thương gì.

 

“ Phó Nhiễm, chúng ta không thể trở lại như trước được nữa, về sau anh không muốn nghe thấy bất kì một tin tức nào liên quan đến em. Nếu anh chết, em hay nói với con rằng, cha nó đi tới một nơi rất xa, sau này lớn chắc nó sẽ hiểu được. Anh rất ích kỷ, anh muốn giữ con lại, nhưng anh lại không thể cùng con đi tiếp quãng đường sau này. Em nhất định phải kết hôn, cưới sớm là tốt nhất, trước khi nó ra đời. Sau khi con đã nhận biết được, em hãy nói cho con biết, nó không phải là không có cha, như thế cũng đỡ phải lừa gạt con.”

 

Cô hiểu, anh cũng hiểu.

 

Trừ việc quên nhau đi, bọn họ còn có lựa chọn khác sao

Loading...