Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 512
Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:09:08
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:09:08
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Khi ra khỏi phòng, Phó Nhiễm vẫn cảm thấy kinh ngạc. Lúc đi đến cửa, cô quay lại nhìn Tiêu quản gia, ánh mắt hai người giao nhau, không ai mở miệng.
Cô đi về phía hành lang phía trước. Tiêu quản gia nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một lúc lâu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh nhân đi vào.
”Tam thiếu, cậu đã tỉnh rồi ạ.”
Ánh mắt Minh Thành Hữu hướng ra xa nhanh chóng thu lại.
”Về sau đừng gọi tôi là Tam thiếu.”
Tiêu quản gia nghĩ tới vừa rồi khi Minh Thành Hữu tỉnh lại cũng không thấy được chuyện vừa rồi, cũng may vừa rồi mọi thứ không có chuyện gì xảy ra.
”Xin lỗi cậu, tôi vừa nhận được cuộc gọi lạ làm tôi phải tới đây.”
Minh Thành Hữu chỉ về phía bóng đèn đang đặt đầu giường.
”Bà tắt nó đi giúp tôi.”
Tiêu quản gia dạ một tiếng.
Phòng bệnh ngay lập tức chìm trong bóng tối, Tiêu quản gia trở về khu vực nghỉ ngơi trong lúc mơ hồ lại nghĩ về những chuyện trong quá khứ.
Ở trong gian phòng,cho dù có giơ tay ra cũng không thể thấy gì, bóng tối bao trùm lấy cả không gian. Lúc này, Minh Thành Hữu cảm thấy bây giờ đầu óc mới bĩnh tĩnh lại.
Anh nhìn chằm chằm trong bóng đêm, mơ hồ có nhiều hình ảnh hiện ra. Giống như rất lâu về sau, hình ảnh dáng người nhỏ bé đang bước đi chập chững.
Bây giờ thì mở mắt đã không còn khác với nhắm mắt nữa, giường bệnh chật hẹp, anh vẫn duy trì một tư thế như cũ khiến toàn thân cũng cảm thấy khó chịu, bất chợt Minh Thành Hữu nảy sinh một khao khát mãnh liệt sống làm cho trái tim giống như được tiếp thêm sức mạnh, thật giống như là không chịu nổi cảm giác mãnh liệt này.
Sống hay c.h.ế.t đều như nhau, sau khi biết đứa bé không còn, sự thật về thân thế hai mươi mấy năm trước của anh hóa ra là câu chuyện cười thì anh thật sự muốn buông xuôi.
Phó Nhiễm trở lại phòng bệnh, việc đầu tiên nghĩ tới là báo cảnh sát, nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cô kéo cái ghế ngồi ở phía trước cửa sổ, Minh Thành Hữu nói, bọn họ hãy quên nhau đi.
Phó Nhiễm cũng rõ ràng, thật ra thì phải quên so với nhớ lại càng khó hơn.
Triệu Lan ở nhà nấu cháo xong định ra khỏi cửa, vừa lúc Minh Tranh từ trên lầu xuống, thần sắc không nhận ra là vui hay buồn, từ nhỏ ý tới lớn suy nghĩ của anh vẫn kín đáo như thế làm người khác không thể hiểu rõ, Triệu Lan đang cầm hộp giữ ấm múc cháo, nhìn thấy Minh Tranh thì động tác trong tay ngừng lại.
Minh Tranh liếc nhìn, ánh mắt lạnh lùng.
"Trong nồi có chịu đựng tốt cháo, ta còn đuổi việc chút thức ăn."
Ánh mắt Minh Tranh lướt qua những món ăn trên bàn ăn gọi là chút thức ăn kia.
"Không phải là con đã nói với mẹ, chuyện như vậy để người giúp việc làm sao?"
Triệu Lan đang cầm chiếc hộp giữ ấm nhiều tầng, Minh Tranh nhìn ra bà đang muốn đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-512.html.]
"Là làm cho Minh Thành Hữu
Triệu Lan cúi đầu không nói lời nào, thần sắc có chút hơi lúng túng.
Minh Tranh lấy chiếc áo khoác vắt trên thành ghế. Sau đó xoay người đi ra ngoài.
" Minh Tranh ."
Triệu Lan vội vàng gọi anh.
"Ăn qua điểm tâm rồi hãy đi chứ?"
Ánh mắt Minh Tranh liếc qua chiếc hộp trong tay bà, sau đó sải bước rời đi cũng không quay đầu lại.
Triệu Lan nhìn ra hướng cửa chằm chằm như mất hồn, không nghĩ ra điều gì, lúc này mới ra bên ngoài biệt thự để thuê xe.
Minh Vanh ngồi trong phòng bệnh của Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh truyền hết nước biển vẫn còn đang nghỉ ngơi, Triệu Lan cầm hộp giữ ấm đi tới cửa.
Minh Vanh nâng tầm mắt lên, miệng khẽ mấp máy, dù sao thân phận này thật khó xử, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng,
"Bác gái."
"Thành Hữu tỉnh chưa?"
"Tối hôm qua tỉnh rồi, nhưng có thể lúc này còn đang ngủ."
Bóng dáng gầy gò của Triệu Lan hướng về phía trong cánh cửa, Minh Vanh thấy thế, sắc mặt khó xử vươn tay ra.
" Bác gái, con nghĩ có thể là hiện tại Thành Hữu không muốn gặp bác."
Tất nhiên là Triệu Lan biết điều này, nhưng suy nghĩ trong lòng thật sự nặng nề, bà hiểu lúc này tình trạng của Minh Thành Hữu không thể chịu nổi kích động, bà đem hộp giữ ấm đưa về phía
"Con đưa cho nó giúp ta, ta mới vừa nấu xong , để cho nó ăn một chút."
Minh Vanh cũng không đưa tay đón nhận, thần sắc như có chút xao động.
Triệu Lan biết thân phận của bà rất khó xử, Minh Vanh là từ nhỏ tới lớn đã đi theo Lý Vận Linh, bà chỉ sợ hắn sẽ làm khó, liền thất vọng thu hộp giữ ấm lại.
Minh Vanh thấy bộ dạng bà xoay người muốn đi, hắn do dự một chút sau đó gọi.
"Bá mẫu, ngươi vào đi thôi, nhưng chỉ có thể một hội, ta mới vừa rồi thấy hắn còn ngủ, ngươi đem đồ để xuống sau lập tức ra ngoài."
"Được."
Triệu Lan không ngừng gật đầu, trong ánh mắt sáng sáng rỡ.
Bà cẩn thận đẩy cửa đi vào, Minh Thành Hữu chưa tỉnh, Triệu Lan đem hộp giữ ấm nhẹ nhàng đặt lên trên tủ đầu giường. Bà kéo ghế ngồi ở bên giường, khom lưng tiến tới gần.
Sao bà không sớm nghĩ tới Minh Thành Hữu mới là con trai của bà chứ?
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.