Đổi lấy một cuộc sống bình thản, cho dù là không thích, cũng tốt hơn so với cảm giác đau đớn khi ở cùng nhau.
Đoàn người đã rời đi theo lối ra, Phó Nhiễm ngẩng cao đầu, chiếc đèn trong hành lang bệnh viện vẫn sáng.
Cũng không biết đứng ở đây đã bao lâu, cho đến khi lòng bàn chân Phó Nhiễm truyền đến cảm giác tê rần, lúc này mới nghĩ đến chuyện rời đi.
Xoay người liền nhìn thấy Lý Vận Linh đứng ở sau lưng cô.
"Ta tới phòng bệnh đi tìm cô, thấy cô không có ở đó."
Phó Nhiễm hơi nhếch môi sau đó mở miệng.
"Bà có chuyện gì sao?"
Lý Vận Linh cũng không quanh co.
"Ta nghe người ta nói, ngày đó Thành Hữu bị phát bệnh từ trong phòng bệnh của cô, là thật sao?"
Phó Nhiễm không cách nào cãi, đành phải gật đầu một cái.
"Rốt cuộc cô nói với nó cái gì, là về thân thế sao?"
Ngày đó Phó Nhiễm đã nói ra rất nhiều lời nói, ác độc, bi thương căm phẫn, từng chữ cô đều ghi tạc ở trong lòng.
Lý Vận Linh thấy cô không trả lời, thật ra thì bà cũng sớm biết rõ, khi Minh Thành Hữu hỏi bà, mẹ cũng biết chuyện đó sao, Lý Vận Linh liền đoán được nhất định là bí mật về thân thế nên mới kích động làm Minh Thành Hữu mới phát bệnh lần này.
"Phó Nhiễm, ta không quan tâm chuyện lúc trước của cô và Thành Hữu, chuyện ồn ào đến tận hôm nay, giữa các người cũng là không thể rồi, buông tay đi, đừng để cho nó phải lo lắng suy nghĩ về cô nữa."
Phó Nhiễm chậm rãi nói.
"Trong lòng tôi rất hiểu."
Trong lòng Lý Vận Linh mãi mã có khoảng cách với Phó Nhiễm, càng không vui nổi, mặc dù Minh Tranh cùng Minh Thành Hữu bị tráo đổi là do một tay Minh Vân Phong tạo thành, Phó Nhiễm chẳng qua chỉ là giữ bí mật đó mà thôi.
Nhưng con người chính là như vậy, bây giờ Lý Vận Linh đã không thể hận Minh Vân Phong, tất nhiên là phải đem nỗi oán hận này trút lên đầu người khác.
Sau khi Lý Vận Linh đi khỏi, Phó Nhiễm thấy Triệu Lan vội vã chạy tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra mới phát hiện bên trong không có một bóng người, hộp giữ ấm trong tay Triệu Lan rơi xuống lăn trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-514.html.]
"Thành Hữu!"
Có người tiến vào bắt đầu dọn dẹp lại phòng bệnh, Phó Nhiễm thấy Triệu Lan lòng như lửa đốt hỏi vài câu, lúc đi ra cũng thần sắc thả lỏng hơn, chỉ là nét mặt buồn bã dựa vào vách tường
Minh Thành Hữu chuyển viện, ngay cả tin tức trước đó bà cũng không biết.
Ngày đưa Phạm Nhàn về nhà, là một ngày trời mưa dầm mờ mịt, Phó Tụng Đình ôm vợ ngồi vào bên trong xe, Phó Nhiễm nhìn đến mất hồn, đáy lòng nảy sinh ra khó chịu làm mắt co ửng hồng, trên mặt đất đã ẩm ướt, dẫm lên không đến nỗi bị ướt, nhưng cảm giác giống như là ẩm ướt tối tăm. Phó Nhiễm ngồi vào bên trong xe, ánh mắt nhìn ra cửa bệnh viện, cô, Phạm Nhàn cùng Minh Thành Hữu, từng người một được đưa vào trong cánh cửa này.
Nhưng hôm nay người lành lặn đi ra khỏi đây, cũng chỉ có mình cô.
Phó Nhiễm áp mặt hướng cửa kiếng xe lạnh như băng, cố gắng nhắm mắt lại.
Trở lại Phó gia, mới phát hiện xe của Minh Tranh cũng vừa mới đến.
Phó Tụng Đình ôm vợ vào nhà, má Trần lấy đồ trên xe rồi đi vào, Phó Nhiễm dặn tài xế không cần chờ cô, nhìn Minh Tranh tựa tại trước cửa xe , Phó Nhiễm có chút lúng túng không biết làm sao, nhưng vẫn đi tới lên tiếng chào hỏi.
"Ca ca."
Minh Tranh khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh hướng về Phó Nhiễm, im lặng một lát sau, vẫn là anh phá vỡ cục diện bế tắc trước.
"Về sau em định làm như thế nào?"
Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn về anh.
"Minh gia cho là đứa bé của em không còn, anh đi đã hỏi bác sĩ, đều như vậy rồi em còn muốn giữ lại sao?"
Vấn đề này đối với Phó Nhiễm mà nói, đã sớm có đáp án.
Trong lúc đứa bé không nên tới nhất, cô đã không muốn lưu nhưng lại mấy phen trời xui đất khiến lưu lại, Phạm Nhàn tin Phật, tin tưởng vào quy luật nhân quả luân hồi, Phó Nhiễm cũng tin.
Minh Tranh chạy tới đây để hỏi việc của cô, đơn giản vẫn là không bỏ được, lúc ấy nhẫn tâm bỏ lại cô cùng Triệu Lan, không thể nói hận trong lòng đối với Phó Nhiễm, rốt cuộc vẫn là không giống như trước kia.
Yêu hay không yêu, chỉ từ chuyện thân thế của Minh Thành Hữu là đã có thể biết rõ ràng.
"Ca ca, tôi đã không còn đáng giá để anh phải hao tổn tâm tư về tôi nữa, anh cũng đừng nữa oán hận bà ấy, nói cho cùng, bà ấy không biết anh mới đúng là con trai ruột của bà, quyết định hai mươi mấy năm trước của ông ấy đã làm, thật ra thì người bị tổn thương sâu sắc nhất cuối cùng là bà ấy."
Đôi mắt phượng hẹp dài cả Minh Tranh nhắm chặt lại, thần sắc không giấu được nỗi thống khổ.
"Tiểu Nhiễm, chuyện giữa anh và bà ấy, em không hiểu đâu."