La Văn Anh chống tay lên trán, tình huống này nên để cho Minh Tranh đối mặt là tốt nhất.
“ Ai cho cô không gõ cửa mà đi vào?”
Sắc mặt Minh Tranh tái xanh, làm Tiểu Chu sợ hãi, bật thốt lên.
“Ông chủ, tôi không nghĩ ngài có ở trong này”.
Càng không thể nào nghĩ mình có thể nghe được cái tin động trời kia.
“ Đi ra ngoài.”
Tiểu Chu vội vàng xoay người, suy nghĩ gì đó liền quay lại.
“ Cơm?”
Thôi xong, câu tiếp theo cô vội nuốt ngược trở lại, không chần chừ nữa, quay đầu chạy mất.
Trên gương mặt La Văn Anh ửng đỏ.
“ Đúng rồi, bác gái dạo này thế nào rồi?”
Minh Tranh nghe thế, liền thay đổi sắc mặt
“ Không tốt.”
Hai người đang nói chuyện, bất chợt điện thoại trên bàn La Văn Anh vang lên.
Cô vội nhấc máy, sắc mặt chuyển sang nghiêm túc, vừa nói vừa nhìn Minh Tranh.
“ Đúng, đúng rồi, có người muốn gặp anh, bây giờ đang ở phòng khách.”
Người này là ai, không cần nghĩ Minh Tranh cũng có thể đoán ra được.
“ Không gặp.”
Anh lạnh lùng nói
La Văn Anh phân phó mấy câu trong điện thoại, sau đó nói lại với anh.
“ Nếu anh không chịu gặp, bà ấy sẽ đợi ở đây cho tới khi nào gặp anh thì thôi”
Anh đứng lên, đẩy ghế bước ra ngoài.
Đến cửa, anh nói.
“ Kêu người dẫn bà ấy tới phòng làm việc của tôi.”
Anh ngả người vào ghế, mắt nhìn xa xăm, lúc Lý Vận Linh đi vào, chỉ thấy bóng lưng của anh.
MinhTranh không xoay người lại, một lát sau mới nói.
“ Tìm tôi có chuyện gì?”
Lý Vận Linh đứng trong phòng làm việc to lớn, phòng làm việc này đối với bà cũng không xa lạ gì. Lúc đọc di chúc của à rất tức giận, lại không hề biết rằng sự thật lại như thế này.
“ Minh Tranh.’’
Lý Vận Linh xuống giọng, nói nhỏ nhẹ, thật khác với giọng điệu chán ghét khi xưa.
Minh Tranh không tiếp lời, đợi bà nói tiếp.
Anh cũng không thèm quay lại nhìn bà lấy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-518.html.]
Lý Vận Linh đứng một hồi lâu, rồi bước tới, vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Minh Tranh. Anh đang ngồi vắt chéo chân, mắt nhìn chăm chú cảnh vật ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh.
“ Minh Tranh.” Nói cho cùng, dù sao cũng m.á.u mủ tình thâm, trước kia đều tìm cách đối chọi với anh, giờ đây trong lòng bà rất khó chịu.
Thu hồi tầm mắt lại, ngước nhìn Lý Vận Linh, hỏi: “ Tìm tôi có việc gì?”
“Gần đây không thấy con, mẹ muốn…”
“Tôi rất bận.”
Minh Tranh ngắt lời bà.
“Minh Tranh, về với mẹ đi. Trước kia là mẹ không đúng, về sau mẹ nhất định bồi thường cho con.”
“ Mẹ?”
Minh Tranh cười khẩy.
“ Chuyện này nghe thật nực cười?”
“ Trong lòng con oán trách mẹ, mẹ trước kia mẹ sai rồi!”
Lý Vận Linh cúi đầu nhận lỗi, từ trước tới giờ bà đều vì con, vì bảo vệ con nên bà bất chấp tất cả.
Chỉ có điều những thứ này cũng không thẻ làm Minh Tranh cảm động, hai tay anh chống lên tay cầm, đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ trước mặt Lý Vận Linh, ánh mặt trời đã bị che khuất đi.
“ Bà nói tôi là con trai của bà? Vậy Thành Hữu là gì?”
Mũi Lý Vận Linh đau xót, Thành Hữu hiện giờ đang bệnh nặng, bà không thẻ nghĩ gì nhiều. Nhưng nếu Thành Hữu khỏe lại, bà cũng không có cách nào xa lánh nó được. Dù sao cũng là đứa con bà nuôi nấng hai mấy năm, coi nó như con ruột, kêu bà chán ghét nó, bà thật không làm được.
“ Hai đứa đều là con của mẹ.”
“Hừ.” Minh Tranh hừ lạnh.
“ Bây giờ, nó không phải là con riêng nữa à?”
Lý Vận Linh bị mấy chữ này nói trúng tim đen.
“ Minh Tranh, đừng như vậy.’’
Khóe miệng nhếch lên, anh cười lạnh lẽo, Minh Tranh xoay người đến bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác không thật.
“ Bây giờ bà định nhận tôi là con ruột bà ư?”
Lý Vận Linh gật đầu, sắc mặt mang theo sự hi vọng.
“ Minh Tranh, về sau chúng ta có thể là người một nhà
“ Tôi có điều kiện.”
Anh đưa lưng về phía bà, không nhịn được ngắt lời của bà.
Lý Vận Linh bước tới, đứng sau lưng anh nói.
“ Điều kiện gì, con cứ nói?”
Minh Tranh dừng lại, anh xoay người, lộ ra một khuôn mặt băng giá. Lý Vận Linh trước kia vẫn luôn cảm thấy Minh Tranh rất thâm sâu, bây giờ nghĩ lại, chắc đây là cách anh tự chọn để bảo vệ mình mà thôi.
“ Bà công bố với bên ngoài, thừa nhận thân phận của tôi, hơn nữa phải nói rõ rang, Thành Hữu mới chính thức là con riêng.”
Lý Vận Linh trợn tròn hai mắt, theo bản năng lắc lắc đầu.
“ Hiện giờ Thành Hữu bệnh nặng như thế, không thể chịu đựng được kích động. Đợi sau này, có cơ hội mẹ nhất định sẽ làm rõ ràng chuyện này.”