Nơi nào đó trong lòng mềm nhũn, cảm giác trống vắng.
Đến gần Phó gia, thấy Lý Lận Thần ở cửa xe, Phó Nhiễm Minh Thành Hữu thả cô xuống cách đó xa, tận mắt thấy xe Minh Thành Hữu rời , cô mới tiến về phía .
Lý Lận Thần từ bên trong xe mở cửa , sắc mặt u ám.
"Đi ?"
Phó Nhiễm ở bên sườn xe, hai đều xa xăm.
"Đi ngoài chút việc riêng."
"Anh ?"
"Ừ."
Phó Nhiễm hạ tầm mắt, ánh mắt buồn bã.
"Anh nước ngoài lo chuyện công ty bên đó, lẽ sẽ ở bên luôn."
Lý Lận Thần , cũng hỏi nhiều.
"Chuyện hôm nay chuyện em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là nhận điện thoại của Cung Nguyện gặp mặt cuối, nghĩ tới cô sẽ chuyện ."
"Anh chính giải quyết xong, như là nhất."
Phó Nhiễm tính .
"Muốn nhà một lúc ?"
"Tiểu Nhiễm."
Lý Lận Thần lên tiếng gọi cô.
"Đi cục dân chính đăng kí, em nghĩ như thế nào?"
Phó Nhiễm cắn môi , rõ là vẫn tới bước .
"Đã chọn ngày ?"
"Là thứ Sáu, chùa lựa ngày."
Phó Nhiễm thấy đầu óc nặng trĩu.
"Được ."
Lý Lận Thần theo bóng dáng cô rời .
"Tiểu Nhiễm, còn chuyện ảnh cưới?"
Phó Nhiễm , cô chỉ cảm thấy mệt c.h.ế.t , cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-541.html.]
"Lần khác tiếp ? Em nghỉ."
Cô đến nhà, Chu quản gia từ phòng Phạm Nhàn, đến bên Phó Nhiễm qua đại khái tình hình, cô mát xa cho Phạm Nhàn theo thường lệ, một lúc thì trò chuyện cùng bà.
"Mẹ, con sẽ kết hôn
Phạm Nhàn vẫn nhắm nghiền hai mắt, một chút cũng phản ứng như cũ.
"Qua vài ngày, con sẽ cùng Lý Lận Thần sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn, mau tỉnh , ngủ lâu lắm , đến lúc đó, còn thấy con mặc đồ cô dâu nữa."
Phó Nhiễm xong, phát hiện giọng của đang run rẩy, chính còn cảm giác vui sướng, như thế nào thể truyền cho khác .
Chiếc áo cưới Minh Thành Hữu đưa cho, cô để trong tủ, bàn tay Phó Nhiễm khẽ vuốt ve đường viền thánh khiết, cô lấy áo cưới đó đặt bên trong hộp, lặp lặp .
Phó Nhiễm đến phía cửa sổ, mở cửa, mùi hoa quế bên ngoài sân Phó gia bay đến, cô chợt nghĩ, lẽ lúc Minh Thành Hữu rời khỏi thị trấn Nghênh An.
Không thấy, chừng mới thể lãng quên.
Cô dựa đầu giường giấy chứng minh thư, ngày mai sẽ cục dân chính, trong lòng Phó Nhiễm vẫn nặng nề, cô đem chứng minh thư để tủ đầu giường, đặt bàn tay lên bụng.
Nhìn hoàng hôn, ánh nắng chiều xuyên qua tấm kính cửa sổ, một màu m.á.u lạ thường.
Lúc điện thoại di động vang lên, Phó Nhiễm đang ngủ, cô giật mở mắt, mới phát hiện cũng đắp chăn, nuốt nước bọt thấy cổ họng đau rát.
Đưa tay tìm ở đầu giường một lúc, mới thấy điện thoại, liền bấm nút . Cô còn kịp mở miệng, một giọng lên tiếng.
"Alo, Phó tiểu thư, là Tiêu quản gia."
Phó Nhiễm sợ hãi.
"Tiêu quản gia,
"Phu nhân kêu báo cho cô một tiếng, bệnh tình Tam thiếu tái phát, đưa bệnh viện quân khu, lẽ, lẽ, qua khỏi..."
Tiêu quản gia nhịn liền , Phó Nhiễm nghẹn họng nên lời.
"Bà cái gì?"
Bất ngờ xảy chuyện, khiến cho Phó Nhiễm một lúc lâu vẫn phản ứng.
Điện thoại đầu truyền đến tiếng tút tút, dài vô tận.
Tay chân Phó Nhiễm luống cuống lấy áo khoác, lập tức cửa, tới cửa mới phát hiện lấy chìa khóa xe, vội vội vàng vàng lục tung tìm kiếm, đầu óc cô trống rỗng, ngay cả nghĩ xem chìa khóa để ở cũng nghĩ .
Lúc xe khỏi Phó gia, trong mắt Phó Nhiễm giấu nước mắt, tay cô giữ tay lái, cô đem hạnh phúc nửa đời của cô cùng ném ngoài ?
Đổi lấy một cái mạng của , đủ ?
Cô cứ một mực tin tưởng, chỉ cần cô kiên trì như , khẳng định sẽ hi vọng.
Phó Nhiễm , đến tột cùng ông trời vẫn cho cô một cơ hội, ông chấp nhận trao đổi của cô? Tầm mắt Phó Nhiễm mơ hồ, sống mũi cay xè, thể cảm giác vị mặn chát nơi khóe miệng,
Nếu Minh Thành Hữu đều qua khỏi cửa ải , cô cứ kiên trì bỏ qua hạnh phúc của , còn gì ý nghĩa nữa?