Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 542
Cập nhật lúc: 2025-04-26 04:42:25
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Phó Nhiễm luống cuống chân tay chạy tới bệnh viện thì Minh Thành Hữu đang được cấp cứu.
Lý Vận Linh đứng bất động, dựa người vào tường. Khi Phó Nhiễm đi qua, bà vô thức nhìn về phía bụng cô. Sau đó nhắm mắt lại, không nói gì.
Chờ đợi lâu dài chính là phương thức dày vò bản thân. Lý Vận Linh cũng ý thức được điều này khi nhận được tờ thông báo bệnh án nguy kịch kia.
Phó Nhiễm ngồi sát bên bà, ôm chặt hai cánh tay nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nước mắt ngập tràn trong đáy mắt. Cô nhấc hai chân, dùng sức đẩy cả thân người đứng dậy.
Tiêu quản gia gạt lệ, đứng bên cạnh. Ánh mắt Lý Vận Linh đờ đẫn như đột nhiên phát hiện ra người ngồi cạnh.
”Phó Nhiễm.”
Phó Nhiễm hướng mắt về phía bà.
”Nếu các con đều có tình cảm với nhau, vì sao phải dồn nhau tới con đường này?”
Lúc đầu Lý Vận Linh cho rằng hai người xa nhau là đúng, nhưng rốt cuộc thế nào cũng chỉ chính họ mới biết.
Phó Nhiễm cắn chặt môi.
”Bởi vì con cảm thấy không thể quay trở về. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy khó có thể bắt đầu lại từ đầu.”
”Vì chuyện Vưu Ứng Nhụy và Minh Thành Hữu kết hôn sao?”
Khi Lý Vận Linh nhắc tới tên Vưu Ứng Nhụy hận tới tận xương tủy.
”Thật ra con vật cản tâm lý gì đâu. Chúng nó chỉ là cử hành hôn lễ thôi. Bác cũng biết chúng nó không có đăng kí kết hôn gì.”
: Lý Vận Linh nghiêng đầu nhìn Phó Nhiễm, thấy cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, không có vẻ gì ngạc nhiên.
”Con biết rồi?”
Phó Nhiễm không lên tiếng, cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống chân, trong suốt, sau đó càng ngày càng nhiều, phản chiếu hình ảnh chút hình ảnh đau buồn của cô.
Từ trước tới giờ, cô thực sự không biết, hoàn toàn không nghĩ tới có thể như vậy. Nói như thế, Minh Thành Hữu vẫn không đành lòng cắt đứt sợi dây kết nối giữa họ.
Người ngoài nhìn thấy mà đau đớn nhưng tất cả chôn vùi sâu trong trái tim cô. Cho đến bây giờ, cô cảm thấy số phận như đang trêu chọc cô.
Đôi mắt Lý Vận Linh đỏ hoe, nhìn chằm chằm về phía ánh đèn đỏ phòng cấp cứu. Một lúc sau bà kêu Tiêu quản gia: ”Bà gọi Triệu Lan tới đây.”
”Dạ vâng.”
Mỗi khi cấp cứu không ai biết kết quả sẽ ra sao chỉ mong rằng lần này sẽ qua khỏi.
Lý Vận cảm thấy mệt mỏi. Bà khom lưng ngồi xuống: ”Phó Nhiễm, hôm nay Thành Hữu định rời khỏi Nghênh An.”
”Con biết.”
”Nó đã phát bệnh trước lúc đi ra ngoài nhưng nó bảo nó cần đi gặp một người. Trên đường về sẽ bảo lái xe nhân tiện vào bệnh viện luôn.”
Lý Vận Linh khóc không thành tiếng.
Phó Nhiễm cũng
”Anh ấy đi gặp ai ạ?”
”Bác không biết. Từ trước tới nay, nó ra ngoài không bao giờ báo cho bác biết.”
Lý Vận Linh bất lực, dựa người vào ghế: ”Bác đã bảo nó sớm rời khỏi đây, ra nước ngoài hoàn cảnh tốt hơn, chuyện công ty cũng không cần để ý tới vậy mà nó không chịu nghe một câu. Càng ngày bác nhìn thấy nó thân thể càng suy sụp, cả ngày lòng chứa đầy tâm sự. Từ sau khi nó biết thân thế của mình thì cũng ít nói chuyện với bác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-542.html.]
Tiêu quản gia nói chuyện điện thoại xong từ ngoài hành lang đi tới.
”Phu nhân đừng như vậy, thân thể là quan trọng nhất.”
Phó Nhiễm đứng dậy, đi về phía phòng cấp cứu, nắm chặt lấy nắm cửa, cảm thấy ranh giới giữa sống và c.h.ế.t chỉ cách nhau qua cánh cửa này.
Triệu Lan vội vàng chạy đến, nhìn thấy Minh Thành Hữu vẫn đang ở bên trong. Lý Vận Linh đang cúi đầu. Đúng lúc này, bà nhìn thấy đôi giày da nam bóng loáng liền thấy Minh Tranh.
Không ngờ anh cũng ở đây.
Triệu Lan chạy ầm tới bên cửa phòng cấp cứu khóc to. Minh Tranh nhìn thấy đèn cấp cứu vẫn còn sáng. Sắc mặt anh u tối, không lên tiếng, ngồi lên chiếc ghế phía trước.
Lý Vận Linh cảm thấy nơi cổ họng bà bị tắc nghẹn. Minh Tranh vẫn không nói gì nhưng có thể thấy hành động đi đến bệnh viện này cho thấy giữa hai anh em họ chưa đi đến kết cục bế tắc.
Triệu Lan chắp tay cầu nguyện. Việc làm này dường như tăng áp lực lên mọi người khiến cho ai cũng cảm thấy khó thở.
Chờ đợi lâu như vậy chính là chờ đợi mà không biết kết quả ra sao.
Mỗi lần bệnh tái phát, thân thể Minh Thành Hữu lại càng suy sụp nhưng việc duy nhất Phó Nhiễm có thể làm là cầu nguyện, mong rằng Minh Thành Hữu sẽ được đưa từ bên trong ra.
Lý Vận Linh đứng dậy, đi tới bên hành lang chỗ Minh Tranh, muốn ngồi xuống bên cạnh anh. Minh Tranh hạ tầm mắt, lộ vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bà.
Lý Vận Linh cúi người ngồi xuống, Minh Tranh quay đi, hướng mắt về nơi khác.
”Minh Tranh.”
Người đàn ông không nói ra từ nào.
Lý Vận Linh đưa tay lên lau nước mắt: ”Mẹ không nghĩ con sẽ đi tới đây.”
Thần sắc Minh Tranh không thay đổi.
Lúc này trong túi Phó Nhiễm tiếng di động vang lên,cô lấy ra thấy một dãy số lạ.
Phó Nhiễm đi qua hành lang, nhấc máy: ”Alo”
”Tiểu Nhiễm em đang ở đâu?”
Phó Nhiễm đè nén cảm xúc.
”Lận Thần, em có chuyện muốn nói với anh.”
”Chuyện gì vậy?”
Giọng nói của người đàn ông tựa hồ như không để ý.
”Ngày mai đi tới cục dân chính là anh đón em hay em tự mình đến?”
Nghĩ nghĩ gì đó, Lí Lận Thần lại nói.
”Tốt nhất là để anh tới đón em, có cần chuẩn bị đồ gì không?”
Phó Nhiễm tranh thủ nói luôn.
”Lận Thần, em không nghĩ chúng ta sẽ kết hôn.”
”Em nói gì?”
”Cứ như thế đi, chúng ta vốn không có tình cảm với nhau. Nếu như vẫn tiếp tục cả hai đều cảm thấy khó chịu.”