Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 543
Cập nhật lúc: 2025-04-26 04:42:39
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Nhiễm nói rõ ràng, không ngờ Lí Lận Thận lại kiên quyết nói.”Không được,em tưởng hôn nhân là trò đùa sao?”
”Vậy còn anh, chẳng lẽ lại để chuyện này tiếp tục sao?”
Phó Nhiễm không yên lòng nhìn về phía hành lang, quay đầu nói.
”Thực xin lỗi, em không thể.”
”Phó Nhiễm!”
Cô dựa người vào cửa sổ. Bên ngoài thành phố đã lên đèn,dưới tầng vẫn còn những y tá bác sĩ lui tới mặc trang phục blouse trắng giống như thời tiết đầu mùa đông giá rét này, khiến cho người ta cảm nhận từng cơn đau đớn.
Phó Nhiễm gọi điện cho Phó Tụng Đình nói buổi tối có việc không thể quay về được. Sau đó cô liền tắt máy.
Chiếc giường bệnh Minh Thành Hữu được đẩy ra. Bác sĩ trưởng thần sắc lạnh lùng. Triệu Lan cầm tay Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh chạy lên hỏi.
”T rồi bác sĩ?”
”Chỉ có thể nói anh ta rất may mắn.”
Bác sĩ tháo chiếc khẩu trang xuống
.”Nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà bệnh tái phát như vậy, gia đình cần chuẩn bị tốt tâm lý.”
”Không có quả tim nào thích hợp sao?”
Lý Vận Linh nhìn về phía giường bệnh Minh Thành Hữu.
”Có phải chỉ cần phù hợp là có thể phẫu thuật?”
Bác sĩ thở dài.
”Vận Linh, bà cũng biết cầu vượt quá xa cung. Rất nhiều bệnh viện cần đến, nói tìm một quả tim phù hợp mà dễ dàng vậy sao?”
Lý Vận nén nước mắt, đưa cho bác sĩ một số tiền.
”Vậy bác sĩ hãy giúp chúng tôi. Chỉ cần tìm thấy người thích hợp báo cho tôi biết. Tôi sẽ nghĩ ra cách, phải mất bao nhiêu tiền cũng được.”
Bác sĩ nghe vậy liền run sợ.
”Đây là phạm pháp.”
”Bác sĩ không cần ra mặt, tôi sẽ thuyết phục người nhà bệnh nhân. Chẳng phải bọn họ sẽ được hưởng quyền lợi từ việc cho bộ phận sang người khác sao?”
Bác sĩ không biết có nghe lọt được từ nào không, ông lách người bên cạnh đi tới chỗ Lý Vận Linh.
Tôi sẽ để ý, bà đi nhanh tới phòng khử trùng đi.”
”Được.”
Lý Vận Linh liền đi nhanh cùng với mấy y tá đi lên phía trước.
Minh Tranh thấy vậy cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Triệu Lan e dè đi đến.
”Minh Tranh, đi đường cẩn thận, lái xe chậm một chút.”
Từ sau cái tát kia, mỗi ngày, Minh Tranh đều đi sớm về muộn, lúc nào cũng có mặt ở nhà nhưng không khí lúc nào cũng trong tình trạng ngượng ngùng. Anh vốn là người ít nói, Triệu Lan mỗi lần định nói gì, lời tới miệng rồi lại nuốt trở lại.
Tầm mắt Minh Tranh nhìn về phía giường bệnh cho đến nó khuất hẳn. Mình Thành Hữu còn chưa tỉnh, anh thu hồi ánh mắt rồi đi mất.
Lý Vận Linh gọi anh nhưng chỉ còn nhìn thấy thân hình anh biến mất sau hành lang.
Phó Nhiễm ngồi trong phòng bệnh. Lần này so với lần cấp cứu trước ngắn hơn, không có cuộc phẫu thuật phức tạp nào. Cô nhoài người về phía trước bên mép giường, chờ anh tỉnh lại.
Lý Vận Linh thấy anh qua cơn nguy kịch liền bảo Triệu Lan đi về.
Nhưng Triệu Lan đâu có thể yên tâm mà về, bà ngồi lại tại phòng chăm sóc.
Minh Thành Hữu vừa tỉnh lại, tay anh khẽ động đậy, cảm nhận chạm vào đầu ai đó. Anh nhìn xuống, Phó Nhiễm cũng cảm nhận thấy gì đó liền ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-543.html.]
”Anh tỉnh rồi.”
Minh Thành HữuPhó Nhiễm,lúc lâu mới mở miệng.
”Tại sao em ở đây?”
”Em vì cái gì mà không thể ở lại đây.”
Cô nói xong liền đứng dậy, sau đó lấy chiếc tăm bông ẩm thấm vào môi anh.
Anh không nhúc nhích, nhìn cô làm mọi việc cẩn thận vì anh.
Phó Nhiễm đưa tay sờ lên trán Minh Thành Hữu, anh cười cười, đẩy tay cô ra.
”Anh không phải bị sốt.”
Cô buông tay ra, giằng co với anh. Hai người nhìn nhau không nói gì, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.
Minh Thành Hữu thở dài.
”Đi về đi.”
”Không về.”
Anh hơi ngạc nhiên.”Sao lại không về?”
Anh liếc mắt nhìn cô, thấy có gì đó không đúng.
Cô lấy chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
”Anh còn nhớ lần trước ở chùa Hàm Sơn không?”
Minh Thành Hữu gật đầu.
”Em lúc đó có một mong ước, anh có muốn nghe không?
Mình Thành Hữu định nói gì đó xong lại thôi, anh lắc đầu.
Phó Nhiễm nói.”Anh sợ nói ra không thành hiện thực đúng không?”
”Ừ, không phải mọi điều ước không nên nói cho người khác biết sao?”
”Anh cho là như vậy sao?”
Cô cười yếu ớt, lại cảm thấy lời nói có chút thương tổn. Cho tới giờ, đó cũng là điều cô làm đúng nhất.
”Em ước rằng, hãy lấy nửa đời hạnh phúc về sau của em đổi lại tính mạng của anh. Em vẫn tin rằng bệnh tình của anh sẽ tốt, nó không phát tác mấy ngày nay cũng bởi vì lời ước nguyện của em thành hiện thực.”
Minh Thành Hữu không nói lên lời, cảm thấy trong lòng khó chịu.
”Em còn tin tưởng điều đó sao?”
Phó Nhiễm nhướn mày.
”Có gì mà không tin chứ?”
Cô chìm trong hồi ức, áp đầu vào tay Minh Thành Hữu.
”Em vốn định ngày mai cùng Lí Lận Thần đi đăng ký kết hôn, đúng lúc vừa rồi nhận được điện thoại anh bị đưa đi cấp cứu.Em mới hiểu rằng thì ra nguyện ước của em vẫn vậy bất quá từ trước tới giờ chỉ tự mình dối mình thôi.”
Minh Thành Hữu giơ tay lên, đặt bàn tay trên đỉnh đầu Phó Nhiễm.
Cô không để anh có cơ hội nói chuyện, nhìn về phía Minh Thành Hữu.
”Mọi việc như vậy không phải chỉ vì chúng ta đã quá lãng phí thời gian sao?Anh rốt cuộc muốn chúng ta trong tình trạng thế nào đây?”
Minh Thành Hữu buông tay xuống, sau đó nghe thấy cô nói.
”Minh Thành Hữu, chúng ta trở về với nhau được không?”
Anh kinh ngạc tột độ, không nghĩ cô sẽ nói như thế với anh.
Đột nhiên, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.