Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 544
Cập nhật lúc: 2025-04-26 04:42:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
”Phó Nhiễm, nếu chúng ta tha thứ cho nhau vậy những lúc em khóc, em đau không phải đều vì đã trải qua một chuyện tình uổng phí sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, anh cần gì phải đẩy em tới vực sâu. Em biết rõ bước đường mà chúng ta hôm nay sớm không thể quay về lúc ban đầu, đấu tranh như vậy còn không bằng đừng miễn cưỡng nhau.”
Phó Nhiễm không chút do dự ngắt lời anh.
”Cho tới bây giờ,lúc trước em với anh có bao nhiêu dự định. Lúc đó chúng ta cùng nhau trong cái vòng luẩn quẩn mà hiện giờ cái cục diện này hoàn toàn do anh tạo nên. Anh có biết trên đời này còn có thứ tra tấn người ta hơn sự tuyệt vọng không?”
Trong mắt Minh Thành Hữu lóe lên tia sáng.
”Là nhớ mãi không quên sao?”
Nước mắt Phó Nhiễm tuôn rơi.
”Anh cũng biết sao…”
Anh ôn nhu nắm lấy tay cô.
”Anh biết đám cưới đó chính là muốn em từ bỏ ý muốn cuối cùng đi.”
Anh bỗng chốc siết lấy tay cô.
”Con đường phía trước anh không có lối thoát, Phó Nhiễm, anh không nghĩ chúng ta sẽ còn có về sau.”
Cô liền đặt Minh Thành Hữu trên giường.
”Sau đó ư, vậy anh muốn chọn cho mình cái chết?”
Anh vẫy cô, bảo cô lại gần anh.Phó Nhiễm đi tới, anh vỗ vỗ lên đầu cô.
Phó Nhiễm vùi mặt trong n.g.ự.c anh.
”Thành Hữu, chúng ta làm một giao ước đi.”
”Giao ước gì?”
Lý Vận Linh cùng bác sĩ từ trong văn phòng bước ra,bà nghĩ nghĩ gì đó liền trở lại phòng bệnh nhìn Triệu Lan vẫn còn ngồi đó.
”Bà còn không trở về?”
”Tôi chờ Minh Thành Hữu tỉnh lại.”
”Bác sĩ nói đã vượt qua cơn nguy hiểm.”
Lý Vận Linh chuân bị mở cửa phòng bệnh.
”Hơn nữa, nó cũng không muốn gặp bà.”
Triệu Lan nước mắt lưng tròng.
”>Minh Tranh dạo này cũng ít nói chuyện với tôi. Bà nói xem, kiếp trước chúng ta tạo ra oan nghiệt gì?!”
Lý Vận Linh hừ lạnh một tiếng.”Phải, nghiệp chướng chính là do bà và Minh Vân Phong tạo nên! Hôm nay có Minh Thành Hữu thì Minh Tranh hiện tại lại oán hận tôi. Tất cả là bởi vì các người.”
Triệu Lan há hốc miệng, thở dốc. Cuối cùng không nói được gì.
Lý Vận Linh kìm nèn nước mắt, nghĩ tới việc Minh THành Hữu chưa tỉnh lại liền mở cửa bước vào.
Khi Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm nói chuyện vừa hay lại truyền tới tai bà.
”Anh yên tâm, nếu có một ngày anh không thể cùng chúng ta sống tiếp với nhau thì em sẽ đáp ứng lời của anh. Em sẽ sống thật tốt, sẽ nhất định có hạnh phúc, đứa nhỏ cũng như thế, ít nhất sẽ làm cho anh an tâm, có thể được không?”
Lý Vận Linh dừng bước. Những lời này truyền thẳng tới tai bà. Sắc mặt bà biến đổi, hai tay bất giác năm chặt.
Nghe cô nói, điều này chẳng khác gì là điềm xấu thật sự xui xẻo.
Hiện giờ Minh Thành Hữu vừa tỉnh lại, cô đã nguyền rủa khi nào thì c.h.ế.t sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-544.html.]
Hai người không chú ý tới thanh âm bên cửa, Minh Thành Hữu đưa tay nắm lấy ót Phó Nhiễm.
”Em có thể làm được vậy sao?”
Phó Nhiễm ra vẻ tự nhiên.
”Đương nhiên rồi.”
Lý Vận Linh cảm thấy n.g.ự.c như bị đè nén, bà bước lên phía trước.
”Thành Hữu, con tỉnh rồi.”
”Mẹ.”
Lý Vận Linh đi tới bên giường.
”Trong người không thoải mái sao?”
Bà thở nhẹ một hơi, lúc này ánh mắt mới hướng về phía Phó Nhiễm.
”Tiểu Nhiễm, khi nào con cùng Lí gia kia kết hôn?”
”Mẹ, sẽ không có đâu ạ.”
Chính là cô cũng muốn nói với Thành Hữu.
Lý Vận Linh nhìn về phía giường bệnh con trai, không nói gì thêm, dường như cũng đang suy nghĩ, gật đầu.
Buổi tối Phó Nhiễm ở lại phòng bệnh. Lý Vận Linh nói lo lắng cho cô, để Tiêu quản gia ở lại cùng.
Phó Nhiễm ngủ ở giường bên cạnh, cố ý dịch chuyển gần với Thành Hữu. Hai người chỉ cần vươn tay ra có thể nắm lấy tay đối phương.
Cô nằm nghiêng thân mình ngủ, ánh mắt hướng về phía Minh Thành Hữu.
”Chúng ta cùng trở về với nhau.”chính là lời cô nói ra nhưng Phó Nhiễm biết chính vì thế sẽ gây cho cô áp lực nhiều hơn.
Minh Thành Hữu cũng không có ngủ. Mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Khi Phó Nhiễm nói những lời như vậy, tất nhiên gây cho anh sự ngạc nhiên. Trong lòng anh vừa có ý mong đợi nhưng lại vừa có băn khoăn
Mỗi lần khi anh bị ngất đi ở trong xe anh đều không nghĩ mình có thể tỉnh lại. Cảm giác bóng tối vây quanh cùng lúc khó mới hít thở được, lúc ấy anh mới cảm nhận được sự tĩnh lặng đến hoang mang. Anh chẳng ngờ tới thời điểm anh c.h.ế.t chỉ có mình anh, ngay cả khuôn mặt Phó Nhiễm thế nào cũng không thấy.
Phó Nhiễm nhìn bộ dạng suy nghĩ xuất thần của anh.
”Có phải lại đang nghĩ tới biện pháp gì mới đúng không?”
Minh Thành Hữu cảm thấy buồn cười, chống tay nhìn vẻ mặt nghiêng nghiêng của cô.
”Trông anh giống dạng người như thế sao?”
”Thành Hữu, anh cần phải cân nhắc chắc chắn. Lần này mà đẩy xa em thì em sẽ không quay trở lại nữa đâu.”
Ánh mắt cô kiên định.
”Vả lại, em cũng biết anh đang bị bệnh, cho dù không ở bên anh hay không đều cảm thấy đau khổ. Có gì khác nhau sao?”
Minh Thành Hữu không nói gì, chỉ cầm lấy tay Phó Nhiễm, mười ngón tay nắm chặt vào nhau.
”Mẹ em đâu? Có dấu hiệu chuyển biến tốt gì không?”
”Không có.”
Phó Nhiễm không đề cập nhiều.
”Cảnh sát còn đang điều tra.”
”Chỉ còn có một cách duy nhất. Em bảo người làm tờ giấy chứng nhận chính là do gia đình Vân Thủy Thiên Sơn.Anh nghĩ, khẳng định bên trong nhà cửa đã được sử dụng tên người khác để mu
Phó Nhiễm thay đổi tư thế nằm.