Cô vô ý thức phát ra tiếng ưm, lại giống như biến thành sức hấp dẫn, nơi cổ họng Minh Thành Hữu bật ra tiếng gầm nhẹ vùng vẫy, năm ngón tay đan vào làn tóc đen của cô, đôi môi mỏng lưu luyến ở làn môi cô, nụ hôn dịu dàng gia tăng thêm.
Anh không dám đè lên Phó Nhiễm, cho nên khuỷu tay để bên tai cô, trong cơ thể bộc phát ra . . . . . .
Đúng lúc đó, tưởng như không thể nhịn thêm được nữa, thần sắc Minh Thành Hữu tràn đầy thống khổ, chợt rất muốn cứ như vậy phá vỡ trở ngại, bất chấp tất cả.
Phó Nhiễm nhận thấy hô hấp của anh đã mất khống chế, cô đưa đôi tay dò xét thắt lưng anh, lòng bàn tay chạm tới vết thương kia.
Cô mở mắt ra, không còn mơ màng nữa, cánh tay Phó Nhiễm để ngang trước mặt Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu."
Anh mơ hồ đáp lại, đè xuống hôn nụ hôn thật sâu.
Đôi tay Phó Nhiễm đan vào nhau ở sau lưng anh, ngón tay có chút run rẩy, cô cảm giác trong hốc mắt nóng bỏng, Minh Thành Hữu đang cắn khóe môi của cô rời ra, mở mắt lại nhìn thấy đôi mắt cô ướt đẫm.
"Sao vậy?"
"Anh gầy."
Minh Thành Hữu cười cười, xem thường.
"Gầy chút cũng không sao”.
Phó Nhiễm nhớ tới Minh Tam Thiếu lúc mới gặp gỡ, cũng là ở Y Vân thủ phủ, anh có phòng tập thể thao, mỗi ngày đều kiên trì chạy bộ rèn luyện, nên thân thể cao lớn khỏe mạnh, chỉ sợ ngay cả con cọp cũng có thể đánh chết.
Phó Nhiễm nghiêng người muốn dậy, hai tay xuyên qua dưới nách anh.
"Có phải còn bị gầy nữa hay không?"
"Rất khó coi sao?"
Giọng nói Minh Thành Hữu mang theo chút khàn khàn, có lẽ là vẫn chưa hết ham muốn.
Phó Nhiễm lắc đầu.
"Em chỉ là không đành lòng, không muốn từng ngày phải đối mặt với chuyện anh ngày càng gầy đi."
Anh đổi lại tư thế, nằm bên cạnh Phó Nhiễm.
Cô đứng dậy, lấy thuốc từ trong tủ đầu giường ra cho Minh Thành Hữu, lấy chén nước sau đó đưa cho anh.
Minh Thành Hữu nhìn những viên thuốc trong lòng bàn tay Phó Nhiễm.
"Thật ra thì uống hay không uống cũng không có gì khác nhau, tác dụng phụ lại lớn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-551.html.]
Anh nâng tầm mắt lên, dừng một chút sau đó nói tiếp.
"Trước kia anh đều vứt thuốc đi."
Phó Nhiễm nhăn mặt.
"Bắt đầu từ hôm nay anh phải uống thuốc đúng liều, nếu không để xem em xử lý anh như thế nào."
Cô đưa bàn tay cầm thuốc tới trước mặt Minh Thành Hữu, anh khẽ há miệng, cô liền đem hết thuốc nhét vào trong miệng anh, sau đó đưa cho anh một chén nước.
Uống thuốc xong, hai người nằm im ở trên giường, Phó Nhiễm xoay người nằm ở trước n.g.ự.c anh.
"Ngủ đi."
Mùi thơm trên mái tóc cô phả vào cánh mũi Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm mở mắt, Minh Thành Hữu tắt đèn ngủ, một hôn lễ, cho dù là náo nhiệt hay không, cuối cùng cũng sẽ cùng trở về trên một chiếc giường.
"Phó Nhiễm."
Cô nằm trên đệm êm ái, cảm thấy thoải mái lạ thường, lười biếng đáp lại.
"Vâng."
"Hạnh phúc sao?"
Bàn tay Phó Nhiễm ôm chặt hông của Minh Thành Hữu.
"Nó không phải là thứ mà anh có thể biết được, hạnh phúc hay không hạnh phúc là do cảm nhận của chính em.
Một ngày cũng đủ khắc sâu vào xương tủy, sẽ tốt hơn cả đời phải chấp nhận người khác.
Minh Thành Hữu vùi mặt ở trên cổ cô, hai người cũng không ai buồn ngủ.
Bàn tay ôm ngang n.g.ự.c cô bất giác buông ra, Minh Thành Hữu quay lưng lại, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng sột soạt, cô xoay người lại, hơi thở bên trong gian phòng trước kia vẫn còn đây, ấm áp bình thản.
Không thể nói rõ tâm tình của mình lúc này, cảm giác đau thương như tràn ngập trong lòng.
Minh Thành Hữu xoay người, lại lật trở về, trằn trọc lặp lại, một khi dục vọng trong cơ thể bị khơi lên, muốn đè nén là đè nén dễ như vậy sao.
Trong lòng Phó Nhiễm cũng khó chịu theo, giống như bị đặt trên chậu than lật đi lật lại.
Gò má Minh Thành Hữu đè lên cánh tay, có thể không ngủ trên cùng một chiếc giường thì mới không ham muốn, hôm nay ôm ‘ôn hương nhuyễn ngọc’ trong n.g.ự.c lại không thể chạm vào, anh lật người nhìn bóng lưng Phó Nhiễm, sau đó bùi ngùi thở dài, đưa tay chui vào trong chăn che ở trước n.g.ự.c Phó Nhiễm.
Cô giật mình, cảm thấy thân thể của anh rất nóng, run rẩy khó có thể kiềm chế.
Bàn tay nắm lấy nơi đẫy đà của cô càng lúc càng nhéo chặt, Phó Nhiễm đau nhăn mặt, vỗ vỗ mu bàn tay của Minh Thành Hữu.