Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 558

Cập nhật lúc: 2025-04-27 14:20:13
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai tay vòng qua ôm chặt Phó Nhiễm từ sau lưng, cô vẫn duy trì tư thế lúc nãy.

 

"Làm sao lại làm động tác giống con chim như vậy?"

 

Ánh mắt Phó Nhiễm lườm anh.

 

"Tư tưởng xấu xa."

 

Minh Thành Hữu cười, da mặt dày lại tỏ ra bộ dáng vô tội.

 

"Động tác này của em không là giống như chim sao, chính mình có tư tưởng xấu xa còn nói đến ai khác."

 

Phó Nhiễm buông cánh tay, ngửa mặt lên.

 

"Thật thoải mái."

 

Minh Thành Hữu chưa cho cô bao nhiêu thời gian rong chơi, dắt tay cô đưa cô vào phòng, anh kéo Phó Nhiễm ngồi vào trên đùi mình ngồi trước máy tính, tầm mắt rơi xuống

 

"Đi mặc quần áo chống phóng xạ."

 

"Đi vội vàng như vậy làm sao chuẩn bị được hết quần áo."

 

"Trong tủ có chuẩn bị vài chiếc, em chọn lựa rồi thay đi."

 

Phó Nhiễm đứng dậy đi đến phòng thay quần áo, mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy quần áo sắp xếp thành hàng dài, cô tùy ý chọn một bộ.

 

Minh Thành Hữu vươn tay hướng cô, cô đi tới, đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.Phó Nhiễm ngồi trên đùi anh, nhìn ngón tay anh thuần thục gõ bàn phím.

 

"Phó Nhiễm, bây giờ anh nói một chút về tình hình kinh doanh của MR, chính là đề cập tới lĩnh vực kinh doanh và phương thức vận hành."

 

Bàn tay Phó Nhiễm ấn vào màn hình máy tính.

 

"Vì sao lại nói cho em biết những thứ này?"

 

"Phó Nhiễm, nếu sau này anh giao MR cho em, em có thể tiếp quản nó được không?"

 

Nét mặt cô lộ vẻ kinh ngạc.

 

"Thành Hữu, em không hiểu về quản lý công ty, càng không cần phải đi tiếp nhận MR."

 

Bàn tay Minh Thành Hữu đan chặt vào tay cô, sau đó ra sức nắm chặt.

 

"Đau không?"

 

Phó Nhiễm gật đầu.

 

"Con đường sau này cũng sẽ như thế, khi người khác ức h.i.ế.p em, giống như siết chặt mười ngón tay gần như gãy xương làm cho em đau đớn, Phó Nhiễm, em cam

 

"Nhưng em vẫn có anh."

 

Minh Thành Hữu nghiêng mặt sang một bên, giọng nói dịu dàng.

 

"Chúng ta lại đến với nhau, là bởi vì biết thời gian không còn nhiều, Phó Nhiễm, nếu phải đối mặt với chuyện này cũng đừng trốn tránh, anh ra đi là chuyện sớm hay muộn, Hàn Tuyển người này tin được, anh sẽ nói anh ta sau này đi theo em, rất nhiều việc của công ty anh ta có thể thay em xử lý, có quyết sách quan trọng em cũng đừng do dự, dù làm sai cũng không cần phải hối hận."

 

Phó Nhiễm lắng nghe, ánh mắt giấu kín lo lắng cùng bất an mơ hồ.

 

"Nhưng em không chuyên nghiệp."

 

"Yên tâm đi."

 

Vẻ mặt Minh Thành Hữu hờ hững, chỉ vào màn hình máy tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-558.html.]

 

"Chuyên nghiệp phần lớn cũng là do học, em không cần phải biết hết tất cả, anh dạy em vài ngày, chỉ sợ thân thể em không chịu nổi."

 

Phó Nhiễm đưa bàn tay phủ hướng bụng, một tay kia ôm cổ Minh Thành Hữu.

 

"Qua bốn tháng liền tốt hơn nhiều, Thành Hữu, thật sự em không sợ có một ngày, em sẽ đem hết sức lực quản lý công ty thay anh, nhưng cuối cùng em phải chờ anh trở về, cho nên, mặc kệ đến thế nào anh nhớ rõ phải về."

 

Minh Thành Hữu hơi nhếch môi không nói gì, cánh tay ôm Phó Nhiễm càng lúc càng ôm chặt.

 

Hai người ở đảo Hữu Nhiễm mấy ngày, nằm ở trên một chiếc giường ngủ, cùng nhìn vào máy tính, dắt tay đi ra ngoài ăn cơm, có đôi khi Minh Thành Hữu đem máy tính ra nhà sách, ngày qua ngày thật dễ chịu, cho dù chuyện của MR đối Phó Nhiễm thật rắc rối.

 

Nhưng lúc mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh, cũng không thấy mệt là.

 

Lý Vận Linh gọi cho Minh Thành Hữu không được, Phó Nhiễm cũng không thể bỏ mặc giống như Minh Thành Hữu, tiếp điện thoại nói với Lý Vận Linh bọn họ đang đi hưởng tuần trăng mật, tránh gây ra chuyện, Phó Nhiễm kiên nhẫn lắng nghe, sau khi cúp điện thoại nhìn thấy anh đang dựa vào trước lan can. Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn ra xa xa, dĩ nhiên là cũng có thể đoán được Lý Vận Linh nói gì.

 

"Không phải là anh dặn em đừng nghe điện thoại sao?"

 

"Chúng ta cứ lẳng lặng rời đi như vậy, khẳng định là trong nhà sẽ lo lắng."

 

Minh Thành Hữu kéo cô đến trước mặt, chỉ vào một khoảng đất cách đó không xa.

 

"Tương lai ở đó sẽ thiết kế khu vui chơi, nhất định là rất tốt."

 

Phó Nhiễm kéo tay Minh Thành Hữu áp vào bụng mình, anh ngạc nhiên kêu lên.

 

"Có phải nó đá anh hay không?"

 

Kỳ thật là giai đoạn này, đứa nhỏ vẫn chưa có cử động nhiều, Phó Nhiễm lại gật đầu.

 

"Nó nói anh vuốt ve đầu nó, nó không thích người khác sờ đầu nó."

 

"Thế muốn sờ cái gì? Sờ chỗ dài dài kia sao?"

 

"..."

 

"Dài, dài quá đi."

 

Có thể mang kiểu nói chuyện này nói dễ dàng như vậy sao?

 

Ở nơi yên tĩnh này, cũng là không muốn rời đi, trở về đối mặt.

 

Rời bến, trở lại bến tàu, Minh Thành Hữu lái xe rời đi, âm thanh náo nhiệt thuộc về thành t rất nhanh đưa vào trong tai.

 

Hai người nói chuyện, bỗng nhiên có một người lao tới, Minh Thành Hữu vội vàng phanh lại, nhưng dường như đầu xe vẫn là đụng vào người đó,

 

Phanh, vẫn còn có thể nhìn thấy bóng người đó ngã xuống đất.

 

Hai tay Phó Nhiễm nắm chặt dây an toàn, sợ hãi nói.

 

"Đụng vào người?"

 

"Đừng sợ!"

 

Thần sắc Minh Thành Hữu lạnh thấu xương, mở cửa xe ra đi xuống.

 

"Anh đi xem."

 

Bóng dáng cao lớn vòng qua đầu xe, người bị đụng phải là một người đnà ông khoảng 30 tuổi, Minh Thành Hữu xoay người vươn tay vỗ nhẹ vào bả vai đối phương.

 

"Anh không sao chứ?"

 

Người đàn ông lại nhanh chóng ngồi dậy, cùng lúc đó, bất ngờ để vật gì đó ở sau lưng Minh Thành Hữu.

Loading...