Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 561

Cập nhật lúc: 2025-04-28 05:12:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có vẻ như là thấy cô cùng Minh Thành Hữu đáng giá, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với những con tin mà cô thấy trong TV, trong nhà cái gì cần có cũng có, ngay cả quần áo để thay cũng có thể tìm được.

 

Minh Thành Hữu đè một tay ở phía sau đầu, tay kia vỗ vỗ bên cạnh.

 

"Nằm đi."

 

Phó Nhiễm nằm bên cạnh.

 

"Lúc nào thì có thể trở về?"

 

"Chờ họ lấy được tiền sẽ thả chúng ta."

 

Cô nhìn vào trần nhà chằm chằm đến mất hồn.

 

"Vừa rồi ở trong biệt thự anh đã gặp ai vậy?"

 

Minh Thành Hữu lật người, đối diện Phó Nhiễm.

 

"Ông chủ của những người đó, anh thương lượng cùng hắn

 

Phó Nhiễm đưa tay xuống bụng theo thói quen, Minh Thành Hữu tiến tới, áp mặt vào bụng Phó Nhiễm, mang thai rất kỳ lạ, mỗi một ngày cũng có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên vui mừng.

 

"Không phải anh đã nói là tìm một cái tên rất hay cho con rồi sao?"

 

Minh Thành Hữu áp chặt tai vào bụng cô.

 

"Trước kia đã nghĩ tới, lại cảm giác thấy không hay, anh còn muốn chọn cái tên khác."

 

"Con trai hay con gái đều chọn cả?"

 

"Không, chỉ muốn tên con trai."

 

"Trọng nam khinh nữ!"

 

Phó Nhiễm đẩy đầu anh ra.

 

Minh Thành Hữu thuận tay ôm cô vào trong ngực, lúc trước đi siêu âm anh có hỏi lén bác sĩ chủ nhiệm, nói khả năng có con trai là tương đối lớn.

 

"Lúc này mới có mấy tháng, có thể nhìn ra sao?"

 

"Không sai biệt lắm, chỗ đó lại dài, lại nói con trai và con gái khác nhau, dù là dáng dấp của nó có ngắn đi chăng nữa, nhưng cũng không đến nỗi mắt thường cũng không nhìn thấy chứ?"

 

Minh Thành Hữu vuốt ve bụng Phó Nhiễm, lại bổ sung một câu.

 

"Chỉ là tương lai trở thành đàn ông không thể quá nhỏ, em thấy có đúng không?"

 

Anh thấy Phó Nhiễm bắt đầu cầm chiếc gối lên, vội vàng đè lại bả vai cô.

 

"Con trai của anh ở trong bụng cũng đều nghe thấy

 

"Nghe được thì thôi."

 

Nét mặt Minh Thành Hữu tỏ ra nghiêm túc.

 

"Con trai, đây là ba dạy trước cho con biết về sinh lý, có cơ hội còn phải đem cả giáo dục giới tính ra dạy nữa."

 

Phó Nhiễm đau đầu không dứt, phiền muốn chết.

 

Minh Vanh vô cùng lo lắng chạy vào nhà, Lý Vận Linh sốt ruột đến nỗi cơm cũng chưa ăn, chỉ nhắm mắt nằm trên sô pha.

 

"Mẹ."

 

Bà giật mình, chợp mắt được một lát thì lại gặp ác mộng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-561.html.]

"Minh Vanh, thế nào rồi ?"

 

Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện đã là giữa trưa.

 

"Còn thiếu mấy ngàn vạn, ở công ty có thể huy động được bao nhiêu tiền mặt con đều đem đến, mẹ, thời gian quá gấp căn bản là không thể cùng một lúc huy động được số tiền nhiều như vậy, đối phương đến tột cùng là ai mà có thể ngang nhiên đòi số tiền lớn đến thế? Huống hồ là chuyển khoản qua ngân hàng, con sợ sẽ khiến cho cảnh sát chú ý."

 

"Điều này không cần lo, đối phương tự có biện pháp."

 

Ánh mắt Minh Vanh chợt do dự, xem ra bọn họ không phải là người tầm thường.

 

"Số tiền còn thiếu phải làm sao bây giờ? Thật sự không được, tìm anh cả thôi."

 

Lý Vận Linh nâng lên mi mắt nhìn mắt anh.

 

"Nó, sẽ giúp

 

"Không chắc lắm."

 

Minh Vanh do dự.

 

"Bằng không hay là để con hỏi anh cả trước?"

 

Lý Vận Linh suy nghĩ, sau đó gật đầu.

 

"Ừ."

 

Bà ở Minh gia lo lắng chờ, chưa tới một giờ thì thấy Minh Vanh trở về.

 

"Thế nào?"

 

"Đi công tác."

 

Minh Vanh phiền chán ngồi ở trên sô pha.

 

"Thư ký sống c.h.ế.t không chịu nói đi đâu, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được."

 

Lý Vận Linh nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng.

 

"Nhanh chóng suy nghĩ biện pháp khác thôi."

 

Phó Nhiễm nằm trên ghế trước hồ bơi, Minh Thành Hữu tắm xong, thay quần áo sau mới xuống lầu. Cô nhìn hai gã đàn ông cách đó không xa, đột nhiên tầm mắt bị bóng đen bao trùm, ngẩng đầu thấy Minh Thành Hữu, anh xoay người, khuôn mặt tuấn tú chắn trước mắt Phó Nhiễm.

 

"Để anh kể chuyện cười cho em nghe, nhìn em rầu rĩ không vui."

 

"Không thích nghe."

 

Phó Nhiễm cự tuyệt không chút do dự.

 

"Miệng nói suốt ngày, trong đầu toàn tư tưởng không

 

"Ôi, lời này thật đúng là lưu loát."

 

Minh Thành Hữu dùng khăn mặt lau tóc, nhìn bầu trời.

 

"Có lẽ chúng ta sắp trở về rồi."

 

Không lâu sau, quả nhiên có người tiến vào mang theo bọn họ rời đi.

 

Vẫn là chở đến chỗ ngày hôm qua, Minh Thành Hữu lấy chìa khóa xe sau đó nắm tay Phó Nhiễm.

 

"Về nhà."

 

Lái xe trở lại Minh gia đã là chạng vạng, Lý Vận Linh cùng Minh Vanh lo lắng đứng chờ ở ngoài cổng, nhìn thấy ánh đèn xe quen thuộc, trong lòng cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

 

"Thành Hữu, Thành Hữu con không sao chứ?"

Loading...