"Hiện tại ra ngoài làm chút việc vặt, có chút tiền lại đi đánh bài, không có khả năng thay đổi, ta cũng không trông mong ông ta mang được tiền về nhà, cuộc sống cứ như vậy trôi qua."
Phó Nhiễm nghe vậy, trong lòng lại khó chịu, dù sao cũng là cha mẹ nuôi hai mươi năm.
Thẩm Tố Phân thấy cô định lấy ví tiền từ trong túi xách ra, bà liền đứng lên.
"Tiểu Nhiễm, ta phải về, còn mấy bao nữa, đêm mai còn chờ giao cho người ta."
"Dì, đợi chút."
Phó Nhiễm móc ví ra. Thẩm Tố Phân đã đẩy xe điện ngồi lên muốn đi.
"Tiểu Nhiễm, con vẫn tốt như ngày trước, chúng ta nợ con quá nhiều không thể lại lấy của con nữa, lúc nào con rảnh thì đến nhà chơi, địa chỉ con cũng biết."
Phó Nhiễm cần tiền đuổi theo, Thẩm Tố Phân kéo mấy chiếc bao đi mất.
Cô xiết chặt ví tiền trong tay, cánh tay buông thõng, nặng trĩu.
Sau khi Phó Nhiễm ghé qua Phó gia, nói lái xe trở lại Y Vân thủ phủ.
Cô nhìn tủ giày, hôm nay Minh Thành Hữu lại không ra ngoài. Đổi dép đi trong nhà xong cô lên lầu, trong phòng ngủ truyền ra tiếng tivi, Phó Nhiễm đi tới cửa phòng, là tin tức tài chính và kinh tế mà mỗi ngày Minh Thành Hữu đều xem, nhưng tinh thần anh dường như mỗi ngày lại kém đi một ngày, Phó Nhiễm nhìn bóng dáng người nằm trong chiếc giường King-size, cô đóng cửa, từ từ bước tới.
Anh đang ngủ.
Dạo gần đây đều là như thế này, thân thể ngày càng sa sút, Phó Nhiễm cầm lấy mền bên cạnh đắp lại cho anh, cô ngồi bên đầu gối Minh Thành Hữu, cúi người chú ý n.g.ự.c anh.
Hoàn hảo, ít nhất có thể thấy hơi hơi phập phồng.
Trong lòng Phó Nhiễm thấy chua chát, mỗi ngày tỉnh lại cô đều có thói quen nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình, chỉ cần anh nhắm mắt lại, cô liền lo lắng, ban đêm đều giật mình, đều phải để tay lên n.g.ự.c anh coi có đập không thì mới có thể tiếp tục ngủ.
Phó Nhiễm nắm lấy vai Minh Thành Hữu, đều là xương, thực rõ ràng. Anh gần như là gầy đến nỗi mỗi ngày không thể biết trước, Phó Nhiễm thấy sống mũi cay xè, đưa tay nắm lấy khuỷu tay Minh Thành Hữu.
Ánh mắt có chút mờ mịt, cô che miệng lại, sau đó đi ra khỏi phòng.
Tiêu quản gia trở lại Y Vân thủ phủ phụ giúp, Phó Nhiễm đến thư phòng mở máy tính, cô bắt đầu tiếp nhận công việc của công ty,có Minh Thành Hữu ở bên cạnh trợ giúp cô, lúc đầu hoàn toàn không hiểu, vài lần cũng có lựa chọn sai lầm làm cho tổn thất cũng không nhỏ.
Cô chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Tiêu quản gia đi vào kêu cô, nói là cơm chiều đã chuẩn bị xong. Phó Nhiễm trở lại phòng ngủ, thấy Minh Thành Hữu vẫn còn ngủ.
Máy điều hòa trong phòng vẫn đang hoạt động, Phó Nhiễm mở cửa sổ ra, cô đi đến trước giường, đưa tay lay lay bả vai Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu, dậy ăn cơm chiều."
Minh Thành Hữu ngủ mơ hồ, thân mình giật giật, ánh mắt híp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-565.html.]
"Mấy giờ rồi?"
"Dậy đi, anh không đói bụng sao?"
Anh nghiêng người sang, đem mặt dán vào giữa hai chân Phó Nhiễm.
"Ngủ thật sự mệt, đau đầu."
Phó Nhiễm xoa xoa huyệt thái dương cho anh, sau mười phút, Minh Thành Hữu mới rời giường xuống lầu cùng cô.
Phòng khách mở tivi, phát tin mới nhất.
Tiêu quản gia dọn cơm cho hai người. Minh Thành Hữu ăn cũng không nhiều.
"Mẹ thế nào rồi?"
Phó Nhiễm múc canh xong đưa cho anh.
"Vẫn giống như trước."
Người đàn ông nghe vậy, thần sắc càng thêm ảm đạm.
Tin tức truyền phát tin về một tai nạn xe cộ xảy ra trong ngày người c.h.ế.t một người bị thương, nghe nói là người yêu.
Minh Thành Hữu miệng đang nhai, động tác bỗng chậm lại, bàn tay cầm chiếc đũa cùng chiếc bát nắm chặt.
Tin tức tiếp theo, là một sinh viên, bởi vì chuyện tình yêu không thành mà nhảy lầu tự sát.
Anh buông bát trong tay rat.
"Tin tức mới nhất, một gã tâm thần lẻn vào nhà trẻ, chém..."
Mu bàn tay Minh Thành Hữu nắm chiếc đũa có thể thấy từng đường gân xanh hằn lên, anh vung tay, chiếc đũa và chiếc bát rơi xuống đất.
"Chết tiệt, con mẹ nó có thể làm việc khác hay không?"
Tiêu quản gia sợ tới mức nhanh chóng chạy tới phòng ăn. Minh Thành Hữu bỏ lại đống hỗn độn trên mặt đất đi ra phòng khách. Phó Nhiễm bình tĩnh buông đũa.
"Tiêu quản gia tắt tivi đi, sau này lúc ăn cơm cũng đừng mở."
"Thiếu phu nhân, thực xin lỗi."
"Không có gì, không phải lỗi của bà."
Phó Nhiễm đến giá áo lấy áo khoác sau đó đi ra ngoài.