Anh đẩy hai tay cô ra, nghiêng mặt tới áp vào trước n.g.ự.c Phó Nhiễm, đầy dịu dàng cùng ẩm ướt, hơi thở Minh Thành Hữu lộ ra nguồn nhiệt làm lỗ chân lông Phó Nhiễm dựng đứng. Bàn tay bắt đầu di chuyển xuống dưới, đặt lên m.ô.n.g Phó Nhiễm, nâng mặt lên nhìn cô.
"Em muốn sao?"
"Không muốn."
Cô lắc đầu.
Nét mặt Minh Thành Hữu ở dưới ánh đèn chiếu xuống để lộ ra vẻ quyến rũ.
"Sách có nói qua, phụ nữ lúc mang thai càng ham muốn nhiều hơn."
Phó Nhiễm vừa mặc áo choàng vừa nói.
"Sách đó nói không chính xác, em chính là một ngoại lệ."
Hai tay Minh Thành Hữu cầm lấy nơi đẫy đà
"Phó Nhiễm, anh biết em không phải là không muốn, mà là không thể."
Anh buông tay, nhận lấy áo choàng trong tay Phó Nhiễm mặc vào cho cô.
Hai người xem tivi, ai cũng không xem, đều muốn nhìn đối phương. Cho nên, bình thường đều bật một kênh nào thì là sẽ không chuyển kênh nữa.
Phó Nhiễm ngồi ở giữa hai chân Minh Thành Hữu, gần mười giờ liền tắt đi tivi ngủ. Lúc bắt đầu cô không dám ôm Minh Thành Hữu ngủ, người đàn ông quay lưng về phía cô, dường như có chút khó nhịn, lại quay lại.
Đây không phải là chuyện muốn hay không muốn.
Phó Nhiễm trợn tròn mắt, hai người ở bên nhau mà nói không khác gì là tra tấn lớn nhất.
Vốn nên là như sói như hổ, mỗi cá nhân đều có dục vọng, cứ cố tình ở trên người Minh Thành Hữu không đi.
Cô biết anh khó chịu, cả người bị dày vò không phải dùng thuốc là có thể áp chế được.
Phó Nhiễm dùng sức cắn mu bàn tay, giống như đau mới có thể giảm bớt lo lắng của cô. Minh Thành Hữu trợn mắt nhìn trần nhà, thân thể trong trạng thái bị vây chặt, anh đưa tay sang hướng bên cạnh, đụng đến chân Phó Nhiễm.
Cô nhích qua khoảng trống bên cạnh theo bản năng.
Tay sờ soạng vào khoảng không, nhưng thân thể chưa bởi vậy mà dễ chịu, ngược lại giống có trăm ngàn con kiến cắn rứt, hô hấp của anh trở nên dồn dập, cố nén xoay người, hàm răng nhẫn nhịn đến độ đang run rẩy. Dường như xoay người càng ngày càng cần, cuối cùng, anh nghieng người sang. Phó Nhiễm cảm giác được lưng nóng như thiêu đốt, khuỷu tay nhân cơ hội để ở trước n.g.ự.c Minh Thành Hữu.
"Đúng rồi, anh uống thuốc
"Em không cho anh chạm vào anh sẽ không uống thuốc."
Phó Nhiễm lật người lại, tay ra sức đẩy trán anh.
"Đứng lên uống thuốc!"
Người đàn ông bị quấy rầy, hai tay anh nhanh chóng ôm Phó Nhiễm để trước ngực, cô thở dài, lời nói bất đắc dĩ.
"Đừng quậy, thân thể anh mà xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-567.html.]
"Anh tự biết mà."
"Em thấy không biết nhất là anh."
Phó Nhiễm tránh tay anh ra đứng dậy, lấy thuốc ở tủ đầu giường ra cho Minh Thành Hữu. Anh ngồi ở mép giường, Phó Nhiễm đem thuốc nhét vào miệng anh, nói.
"Uống nhanh, uống xong thì ngủ."
Anh cầm ly nước uống, ánh mắt liếc sang cô.
"Em là thánh nữ."
"Em là Minh phu nhân, làm sao có thể thành thánh nữ?"
Phó Nhiễm không quan tâm anh, tự mình kéo chăn đến trên người, Minh Thành Hữu lại tới một lần nữa, bàn tay đặt lên bụng Phó Nhiễm.
"Anh nói là thánh nữ, trong lòng luôn một lòng hướng Phật."
Phó Nhiễm áp hai má vào gối, chiếc đèn trên đầu giường lại bị tắt đi lần nữa, bàn tay Minh Thành Hữu cũng không kiêng nể gì, lướt qua bụng cô hướng về dưới chân.
Giọng nói cô mang theo chút ảo nã
"Đừng lộn xộn."
"Anh không nhúc nhích, cũng cam đoan bất động."
Ngón tay anh lại gây chuyện, trêu chọc làm cô khó nhịn nổi.
"Phó Nhiễm, anh giúp em."
"Anh giúp em làm gì?"
Cô vô thức, mới hỏi xong, đã thấy bất ngờ không kịp đề phòng, cảm nhận được dị vật xâm nhập, Minh Thành Hữu áp sát phủ lên môi cô, động tác trong tay cũng nhanh hơn.
Không khí mờ ám sinh tình, dưới ánh đèn mờ ảo làm bầu không khí gần như mê hoặc, nhiệt độ bên trong đến cực điểm, giống như tùy thời có thể nổ tung, trong nháy mắt, mới chậm rãi hồi phục lại.
Minh Thành Hữu cắn cắn vành tai cô, một âm thanh mang theo mê hoặc vô tận cùng lười biếng, nhưng cũng trống rỗng mệt mỏi.
"Anhh tắm rửa cho em."
Phó Nhiễm vươn tay giữ chặt cánh tay Minh Thành Hữu, dường như chút xao động cùng va chạm còn chưa qua đi, cô áp mặt vào n.g.ự.c Minh Thành Hữu, lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve mái tóc cô.
"Thoải mái chút sao?"
Khuôn mặt Phó Nhiễm đến giờ vẫn là ửng hồng, may mà trước đó đã tắt đèn đi.
Tiếng nói cô hơi khàn khàn.
"Lời này hẳn là hỏi anh mới đúng."
Giọng nói Minh Thành Hữu mang theo ý cười.