Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 568

Cập nhật lúc: 2025-04-28 12:33:40
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được tiện nghi còn ra v bây giờ anh vẫn còn căng cứng, nếu không em sờ đi… "

 

Nói xong, cũng không chờ Phó Nhiễm làm gì, áp vật đó vào chân cô.

 

"Năng lực của em thật kém, sờ một chút lại có thể chảy nước ra được ngay."

 

"Minh Thành Hữu, anh không nên họ Minh."

 

"Vậy họ gì?"

 

"Hoàng, chính là Hoàng, hủ bại."

 

Khóe mắt anh mang theo ý cười, bàn tay phủ hướng bụng Phó Nhiễm.

 

"Mới vừa rồi thời khắc cuối cùng của em, không đem con buồn bực phá hư đi?"

 

Phó Nhiễm cũng có chút khẩn trương, quả thật đứa nhỏ trong bụng cử động mạnh hơn.

 

"Không có việc gì chứ?"

 

Minh Thành Hữu nghe vậy, ra tiếng an ủi.

 

"Đừng sợ, trong bụng đã có một đứa, nó kháng cự là vì không muốn làm cho em trai hoặc là em gái nó lại đi vào."

 

"Bậy bạ."

 

Hôm sau, Phó Nhiễm rời giường trước Minh Thành Hữu giống như thường lệ, rửa mặt xong xuống lầu, thấy Lý Vận Linh ngồi ở trên sô pha.

 

Cô đi tới.

 

"Mẹ."

 

"Thành Hữu thế nào ? Tối hôm qua không có việc gì chứ?"

 

Phó Nhiễm ngồi Lý Vận Linh.

 

"Mẹ yên tâm, anh ấy không có việc gì."

 

Tầm mắt nhìn tới Tiêu quản gia trong phòng ăn, về sau lại thu hồi không để lại dấu vết.

 

"Sau này con cần phải quan tâm Thành Hữu nhiều hơn, sức khỏe của nó ngày càng xấu đi."

 

Lý Vận Linh suy nghĩ, hốc mắt khó có thể tránh khỏi ửng hồng.

 

"Bệnh viện bên kia cũng không biết phải đợi tới khi nào."

 

Phó Nhiễm ngẩng đầu, cảm thấy ánh mặt trời tiến vào phòng khách, cũng thấy lo lắng mà hít một hơi thật mạnh.

 

Lý Vận Linh nhìn chằm chằm của mặt cô.

 

"Tiểu Nhiễm, con cùng Thành Hữu có khỏe không."

 

Phó Nhiễm giấu giếm do dự, lại vẫn gật đầu.

 

"Tốt lắm."

 

"Tình cảm các con ổn là tốt rồi."

 

Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn lên lầu hai.

 

"Thành Hữu còn chưa dậy?"

 

"Gần đây anh ấy có vẻ dậy trễ."

 

"Để mẹ đi xem nó."

 

Lý Vận Linh nói xong, người đã đứng dậy toan muốn lên lầu.

 

Đi đến phòng ngủ lầu hai, vừa lúc Minh Thành Hữu mặc quần áo xong muốn đi ra, tới cửa gặp Lý Vận Linh cũng không ngạc nhiên

 

"Mẹ, người đã đến rồi."

 

Lý Vận Linh đi vào phòng, dóng cửa lại.

 

“Mấy ngày nay lại gầy đi."

 

Minh Thành Hữu vỗ vỗ mặt mình.

 

"Mặt cũng không ốm bao nhiêu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-568.html.]

Đôi mắt Lý Vận Linh đầy đau lòng.

 

"Thật sự không được thì trở về nhà đi, có thể trợ giúp lẫn nhau."

 

"Mẹ, không phải có Tiêu quản gia ở đây sao? Rất tốt ."

 

Tay Minh Thành Hữu để lên bả vai bà.

 

"Xuống lầu thôi."

 

"Thành Hữu."

 

Lý Vận Linh thấy anh lướt qua người, gọi anh.

 

"Mẹ có chuyện muốn hỏi ý kiến của con."

 

"Mẹ nói đi."

 

Lý Vận Linh ý bảo Minh Thành Hữu đi theo bà đi đến trước sô pha.

 

"Chuyện của MR lúc trước Minh Vanh đã hỗ trợ thu xếp ổn thỏa, nghe nói gần đây chính con tiếp nhận, nhưng bây giờ thân thể con cần tĩnh dưỡng, hai đứa đều là con của ta, hơn nữa lúc con bị bắt cóc Minh Vanh liền lo chuyện tiền bạc, theo ý mẹ, hay là con nghỉ ngơi lo tịnh dưỡng đi."

 

Minh Thành Hữu vắt, có chút suy nghĩ.

 

"Còn có biện pháp, cho Phó Nhiễm vào công ty học tập đi."

 

"Không được."

 

Lý Vận Linh cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.

 

"Nó đối với việc quản lý công ty không biết gì cả, chuyện này sao có thể đùa giỡn?"

 

"Cũng đúng… "

 

Minh Thành Hữu dường như có điều đồng ý.

 

"Cô ấy cái gì cũng đều không hiểu, khả năng đối phương diện này cũng không có hứng thú, làm cho con lo lắng đi, đến lúc đó sẽ cho mẹ câu trả lời thuyết phục."

 

Lý Vận Linh thấy Minh Thành Hữu bỏ suy nghĩ đó trong đầu, trong lòng thấy được an ủi, lại nói dù như thế nào thì Phó Nhiễm cũng là người ngoài.

 

Hai người cùng xuống lầu, Phó Nhiễm đứng dậy.

 

"Mẹ, ăn bữa sáng đi."

 

"Không cần, ta ở nhà ăn rồi. "

 

Lý Vận Linh đi tới, lấy chiếc túi xách trong tay Tiêu quản gia.

 

"Ta còn có việc, hai đứa có rảnh nhớ về nhà."

 

"Vâng."

 

Phó Nhiễm tiễn bà ra cửa.

 

Ngày ngày cứ trôi qua như vậy, nhìn như sóng ngầm cuộn trào giấu trong vẻ tĩnh lặng, bệnh của Minh Thành Hữu giống như một quả b.o.m hẹn giờ ở trong cơ thể anh có thể nổ tung bất cứ lúc nào

 

Một khi phát tác, tất cả hạnh phúc của Phó Nhiễm sẽ tan thành tro bụi.

 

Vì làm cho sức khỏe của anh được duy trì, Phó Nhiễm đều đặc biệt chú ý tới bữa ăn giấc ngủ của anh, mỗi đêm cứ vào 9 giờ rưỡi nhất định phải bắt Minh Thành Hữu nằm đến trên giường.

 

Ngủ chập chờn được một lát, giật mình bởi tiếng chuông di động vang lên, Phó Nhiễm cố ý hạ giọng nói nhỏ hết mức có thể, cô cầm lấy điện thoại ra ngoài, Minh Thành Hữu còn đang ngủ.

 

Nhìn số gọi đến hiển thị trên điện thoại, đúng là Lý Vận Linh.

 

Cô vội vàng nghe máy.

 

"Alo, mẹ."

 

"Tiểu Nhiễm, con mau đến bệnh viện."

 

Giọng nói Lý Vận Linh ở đầu dây bên kia kích động mang theo run rẩy.

 

"Có thể có trái tim thích hợp, con khoan hãy nói cho Thành Hữu biết chuyện này, con mau tới đây, nhanh lên!"

 

Lý Vận Linh luân phiên thúc giục, Phó Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim bên n.g.ự.c như muốn nhảy ra ngoài, ngay cả một câu đầy đủ cô cũng không biết nên nói như thế nào.

 

Điện thoại bên kia đã ngắt, đầu ngón tay Phó Nhiễm cầm di động đều đang run rẩy.

 

Minh Thành Hữu vẫn duy trì tư thế như trước khi ngủ, ánh mắt khẽ mở.

 

"Ai vậy?"

Loading...