Chủ nhiệm ý bảo y tá trưởng tới, Phó Nhiễm đưa tay đè lại bụng, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền.
"Hiến tạng thì người nhà phải đồng ý kí tên, còn có, lần này chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Y tá trưởng xoay người, chuẩn bị đem dây oxi tháo ra.
Phó Nhiễm đứng dậy nhào qua.
"Không thể!"
Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, sự sống Minh Thành Hữu rõ ràng có hy vọng, lại phải buông tay trong tuyệt vọng sao?
Đây không phải là điều gì khác, là cả một sinh mạng.
Là một hy vọng nhỏ nhoi mà cô cùng Minh Thành Hữu thành tâm cầu nguyện.
Như vậy, đối với Phó Nhiễm mà nói là vô cùng tàn nhẫn?
Không, đơn giản, một chút ánh sáng cũng đều không cho cô, làm cho cô vĩnh viễn sống trong bóng đêm.
Sống trong bóng tối, ai có thể chịu đựng được đây?
Cô bổ nhào vào trước giường, gần như liều lĩnh ngăn cản động tác của y tá trưởng.
Trước n.g.ự.c bị một động tác ngăn lại, giữ chặt động tác tiếp theo của cô, hai chân cô ra sức muốn lao về phía trước, bàn chân lại không nhúc nhích nổi, cô hận cánh tay trước n.g.ự.c mình, Phó Nhiễm ra sức đẩy cánh tay đó ra, dùng cả móng tay để cáo cấu.
"Buông ra, buông ra!"
Trong mắt đột nhiên đau xót, n.g.ự.c như bị đè nén, đau đớn hít thở không thông. Y tá trưởng lui về phía sau, cùng chủ nhiệm lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh.
"A!"
Phó Nhiễm khóc đến tê tâm liệt phế, đau đớn nhất, không gì hơn điều này, đau hơn một ngàn vạn phần so với từng nhát d.a.o đ.â.m vào tim.
Cô biết, không còn hy vọng nữa.
Cả cơ thể giống như chìm trong nước lạnh, hai chân Phó Nhiễm mềm nhũn, bỗng từ phía sau có một bàn tay ôm cô lại.
Cô không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đem toàn bộ căm hận dồn nén trút lên cánh tay này. Hai mắt Phó Nhiễm đẫm lệ, cô quay lại, đập vào tầm mắt, cũng là đôi mắt che kín đau thương tuyệt vọng.
Cô há miệng, sau một lúc lâu lại không mở miệng được.
Anh từ từ buông tay.
Phó Nhiễm xoay người, hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh.
"Thành Hữu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-572.html.]
Bọn họ phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Như thế nào mới có thể tìm được một đường đi, như thế nào mới có thể tìm cho anh được một con đường sống?
Phó Nhiễm mặt kề sát ở cổ Minh Thành Hữu, hai mắt cô sưng đỏ.
"Vì sao?"
Bàn tay anh vỗ nhẹ đầu cô.
"Phó Nhiễm, chúng ta không thể cưỡng cầu.
Có lẽ, đây là số mệnh.
Tiêu quản gia đầy nước mắt trở lại bên cạnh Lý Vận Linh.
Minh Thành Hữu lùi ra phía sau, kéo tay Phó Nhiễm.
"Chúng ta về nhà thôi."
Cô đứng im tại chỗ dường như không nỡ đi, ánh mắt dừng lại ở phía giường bệnh. Nước mắt như thế nào đều nhịn không được, một hàng chảy thẳng xuống đến môi.
Miệng có thể cảm nhận được chua xót, trong lòng đau đớn dày vò.
Minh Thành Hữu nắm tay cô thật chặt, ra sức kéo cô đi.
"Đi thôi!"
Phó Nhiễm thất thểu đi theo phía sau anh, trên hành lang, Lý Vận Linh sốt ruột đang ở cửa bấm số điện thoại, miệng lặp đi lặp lại.
"Mặc kệ như thế nào, ta dùng hết mọi thủ đoạn đều phải làm cho bọn họ gật đầu, không thể như vậy, không thể như vậy."
Ai cũng khó có thể thừa nhận, rồi lại mệt mỏi, hình như là không thể xoay chuyển.
Phó Nhiễm hất tay Minh Thành Hữu ra.
"Em không đi."
Anh dừng bước, ôm Phó Nhiễm đẩy cô đi ra ngoài. Đi đến bên Lý Vận Linh, anh bàn tay đè lại bàn tay bà đang bấm số.
"Mẹ, không còn kịp rồi, cho dù hiện tại có thể, không được người khác chân chính đồng ý, tim của hắn cũng rất khó hòa hợp với con, coi như hế"Như thế nào lại như vậy, chúng ta thật vất vả mới chờ được cơ hội này."
Lý Vận Linh không nghe khuyên bảo, bà rút tay ra khỏi tay Minh Thành Hữu, cầm di động, bà quay lưng lại, muốn bấm số, bên trong phòng bệnh lại truyền đến tiếng khóc bi thương, bà cũng biết là uổng công, cánh tay buông thõng, di động bị rơi xuống chân.
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm đi trước, Tiêu quản gia nhìn bóng dáng hai người, bà thấy trong mắt đều chua xót muốn khóc, chớ đừng nói là bọn họ.
Bà đi qua đi, nâng Lý Vận Linh ở bên ngoài ghế trên ngồi vào chỗ của mình.
Đèn hành lang như muốn tắt, như Thủy Liêm động bỏ ra đám sương mưa phùn. Phó Nhiễm trong tay giãy dụa dần dần chuyển nhược, khó có thể nhận, lại phải muốn nhận. Co xoay quá, nhìn đến Lý Vận Linh hai bàn tay che mặt giống như đang khóc , cô cắn môi , bước theo Minh Thành Hữu ra khỏi bệnh viện. Nghênh thị ban đêm đã hiu quạnh lại càng thê lương , đưa mắt nhìn lại, rồi đột nhiên phát hiện tại tuyết rơi, Phó Nhiễm đứng ở phòng khám bệnh bên ngoài bệnh viện, hai tay đặt lên mặt Minh Thành Hữu. Hắn đàm để thâm thúy, cơ hồ nhìn không có cảm xúc, cắn cơ chỗ lại banh khởi, Phó Nhiễm nước mát giàn giụa, tiếng nói khàn khàn, "không cảm thấy không cam lòng sao?"