Minh Tranh cô bế Hãn Hãn , lúc mới phát động động cơ.
Ánh mắt qua gương chiếu hậu về phía La Văn Anh ở ghế . "Bụng còn khó chịu ?"
"Đỡ hơn ."
Minh Tranh cầm lấy bịch thuốc đang đặt ở ghế phụ. "Đợi về tới nhà lập tức uống thuốc, còn …" Minh Tranh đưa gói thuốc cho La Văn Anh. "Cái , bác sĩ trong lúc uống thuốc thể cùng phòng."
Đôi mắt La Văn Anh đang khép hờ đột nhiên mở to, cô nhận lấy gói thuốc, mặt đỏ ửng bình thường. "Em cùng phòng với ai?"
Minh Tranh"Lúc y tá lời cứ chằm chằm, thiếu chút nữa thốt thuốc uống mà."
La Văn Anh buồn , bàn tay đặt hướng bụng. "Xem , vẫn là đàn ông hơn."
"Ngoại trừ ngoại hình , thật em cũng khác gì đàn ông."
Ánh mặt trời phản chiếu chiếc đồng hồ ở cổ tay trái của Minh Tranh trông càng rực rỡ. "Về đừng liều mạng như , thấy Tiểu Chu theo em cũng lắm, nếu thích hợp thì giao bớt việc cho cô ."
La Văn Anh tiếpvề chủ đề của . "Vậy còn , xem em là phụ nữ đàn ông?"
Ánh mắt Minh Tranh và cô chạm qua gương chiếu hậu, La Văn Anh ý , hết sức chăm chú chờ câu trả lời của .
Minh Tranh cần nghĩ ngợi, dùng cách trả lời nước đôi, đáp án nào cũng . “Phần lớn đều xem em là phụ nữ, đôi khi, thể coi em trở thành đàn ông."
Ánh mắt La Văn Anh tràm xuống, hướng ngoài cửa sổ.
Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn trở phòng khách, chị Nguyệt cùng bảo mẫu thấy đứa nhỏ đều thở phào.
Phó Nhiễm đem Hãn Hãn lên lầu hai, bỏ Hãn Hãn giường trẻ đó nhanh chóng lấy điện thoại ấn một dãy .
"Alo, em đang ở ?" Bên , giọng đàn ông đầy lo lắng, thể tiếng chiếc xe thể thao đang gầm rú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-670.html.]
Phó Nhiễm hướng ban công, cô sợ ầm ỹ đến đứa nhỏ, cô đóng cửa ban công . "Em đem Hãn Hãn trở về, đang ở ?"
"Hiện tại đang về Y Vân thủ phủ."
"Đừng." Phó Nhiễm"Anh đang ở , em sẽ qua tìm ."
Cúp điện thoại xong Phó Nhiễm xuống lầu dặn chị Nguyệt vài câu đó lấy xe ngoài, thấy cánh cửa lớn của Y Vân thủ phủ đóng chặt xong mới thấy yên tâm.
Cô tìm nơi hẹn với , từ xa liền thể thấy thần sắc nghiêm mặt khó coi, bước chân Phó Nhiễm nhanh hơn, tiến lên đợi mở miệng, hai tay sức cuốn chặt lấy cổ .
Anh cô ôm chặt thiếu chút nữa thở nổi, bàn tay hướng về thắt lưng cô ôm chặt, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng phiền muộn bỗng tan biến, giọng mềm xuống. "Có sợ hãi ?"
Phó Nhiễm gật đầu, kiễng mũi chân lên càng dùng sức ôm chặt hơn. "May mắn là em đem Hãn Hãn trở về."
Anh khẽ dụi dụi cằm gáy cô. "Là ?"
Phó Nhiễm gì nữa, trong mắt bỗng thấy nóng bỏng, chỉ là cô che giấu , buông cô . "Mệt c.h.ế.t ?"
"Tuy rằng mệt nhưng em cho trở về lúc ." Phó Nhiễm đưa tay ôm mặt . "Em đều thể xử lý , yên tâm."
Chẳng qua, tất cả mệt mỏi chỉ dồn lên cô mà thôi.
Anh dựa hai chân đường cong lưu loát của xe thể thao, ôm chặt Phó Nhiễm ở . "Thân thể việc gì, dù về nhà càng thể tĩnh dưỡng, nhiều chuyện xảy như , tất cả đều do ở nhà, tìm kẻ địch của chúng quan trọng, nhưng em cùng Hãn Hãn quan trọng hơn."
Phó Nhiễm xúc động, cô áp trán . "Em cảm thấy cam lòng."
Anh đưa tay vỗ m.ô.n.g cô. "Không gì là cam lòng, thời điểm khó khăn nhất chúng vượt qua, chuyện về thì thời gian nhiều, từ từ tìm cũng vộ
"Anh cứ trở về như , chừng thể hù c.h.ế.t ít ."
Phó Nhiễm nhếch cánh môi. "Nếu em một tiếng với nhà?"