“Minh Vanh về ?” Hứa Dung mắt đỏ bừng về bốn phía.
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến giọng của Minh Vanh. “Chuyện gì xảy ?”
“Tiêu quản gia, chúng ngoài .” Phó Nhiễm ý bảo Tiêu quản gia rời .
Minh Vanh đem đồ trong tay đưa cho Hứa Dung. “Đây là mấy món vặt em thích ăn.”
Hứa Dung dậy, hai tay ôm chặt lấy cổ Minh Vanh. “Sau dành nhiều thời gian ở nhà với em ? Em ở đây một .”
“Sao là một ?” Minh Vanh nhẹ nhàng cất tiếng. “Còn và Tiểu Nhiễm nữa mà.”
“ cũng giống với…” Hứa Dung nức nở. “Em nghĩ sẽ em.”
“Được.” Minh Vanh vỗ nhẹ thắt lưng cô. “Sau sẽ ở bên em nhiều hơn.”
“Anh giờ MR nữa , còn bận rộn đến ?”
“Công ty của cũng cần phát triển chứ.” Minh Vanh dậy, cầm lấy áo khoác của cô salon. “Đi xuống nhà ăn cơm thôi, lau nước mắt , mơ thấy ác mộng mà thể nhiều .”
Hai bước xuống lầu, Phó Nhiễm đang bưng súp đến cho Lý Vận Linh. vành mắt Hứa Dung còn ửng đỏ, lúc xuống cố ý đeo kính. Minh Vanh kéo ghế cho cô.
Phó Nhiễm giương mắt Hứa Dung. “Không chứ?”
“Mơ tới ở Mĩ gặp lũ lụt, nhà nhà đều chìm trong biển nước.” Hứa Dung cất tiếng còn chút buồn phiền.
Lý Vận Linh mở miệng. “Làm mơ như thế ?”
“Có thể là nhớ nhà.” Hứa Dung ăn cơm, nghĩ một lúc Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, mai em rảnh ?”
“Có, ?”
“Đi đến miếu cùng chị, chị thắp hương.”
“Nhị thiếu phu nhân ở Mĩ mà cũng tin Phật ?” Tiêu quản mang thức ăn đến cho Hứa Dung.
“Mẹ vẫn luôn tin Phật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-702.html.]
Phó Nhiễm đồng ý. “Được, mai em cùng chị, để chú Vương đưa .”
Phó Nhiễm đưa Hứa Dung đến miếu Hàm Sơn, chú Vương dừng xe ở bên ngoài. Dù ngày lễ nhưng cũng ít lui tới miếu.
Ở cửa mua phiếu , Hứa Dung kéo tay Phó Nhiễm. “Trước em đến đây ?”
Phó Nhiễm khẽ nâng cằm, tùy ý để ánh nắng mơn trớn khuôn mặt trắng nõn, “Trước lúc Thành Hữu bệnh, em ghé qua.”
“Xem núi Hàm Sơn quả nhiên như lời khách hành hương tới, chỉ cần thành tâm mà đến, nhất định sẽ linh nghiệm.”
Phó Nhiễm thấy chỉ gì.
Hai sảnh chính, Phó Nhiễm cùng Hứa Dung ở phía xếp hàng. “Sao tự nhiên dâng hương, là do cơn ác mộng ?”
“Ba chị nước ngoài, cũng cơ hội đến thăm ba nhiều, cũng chỉ nghĩ cầu cho họ khỏe mạnh thôi.”
Phó Nhiễm mỉm gật đầu.
Đến lượt hai quỳ gối tượng Phật, Phó Nhiễm chắp tay ngực, đối với cuộc sống hiện giờ, cô cũng hi vọng xa vời thể hơn, nguyện vọng duy nhất là mong Phạm Nhàn thể yên nghỉ thiên đường.
Mởra, thấy Hứa Dung ngừng cầu nguyện trong miệng, hai đợi hết hương thì ngoài. Phó Nhiễm thấy cây ngô đồng trong vườn treo đầy vải vàng, hỏi. “Hứa Dung, cầu nguyện ?”
“Không mới cầu ?”
Phó Nhiễm đưa cô đến cây ngô đồng, cây treo đầy nguyện vọng. “Trước em cũng treo một cái, đặc biệt linh nghiệm, chị thể thử xem .”
Hứa Dung cảm thấy mới lạ, Phó Nhiễm dẫn cô tới một vị tăng nhân, lấy bút cùng vải đưa cho Hứa Dung, còn cô thì bước qua bên cạnh, chăm chú nguyện vọng của . Viết xong hai tới gốc cây, Phó Nhiễm kiễng mũi chân chỉ lên . “Treo càng cao càng linh nghiệm.”
Hứa Dung treo thử hạ xuống đưa vải trong tay cho Phó Nhiễm, “Cô cao hơn , cô treo hộ .”
Phó Nhiễm thấy một cành cây cao, ánh mắt liếc thấy một cái ghế cách đó xa, “Hứa Dung, cô giúp lấy chiếc ghế đó tới đây.”
Hứa Dung hai lời, xoay đến chỗ chiếc ghế. Phó Nhiễm nhân lúc , nhét thật nhanh mảnh vải nguyện của Hứa Dung túi, lấy mảnh vải của treo xuống. Hứa Dung đem ghế đến, Phó Nhiễm lên treo vải nguyện lên thật cao.
Hai khỏi miếu Hàm Sơn, bàn tay Phó Nhiễm vô thức nắm chặt túi áo, dù cũng chuyện bao giờ, chỉ việc thôi cũng thấy vô cùng áy náy.
Nếu thật sự chỉ là cầu bình an thì cô quả thật nghi oan cho Hứa Dung.
Vừa về đến nhà, Tiêu quản gia ngoài đón. “Hai về .”