Không nghĩ tới cô gái kia lại nhún vai nói. “Tôi không ngại, chỉ cần người đàn ông của cô có tinh lực, mang theo tôi cùng nhau chơi đùa thôi.”
La Văn Anh cười lạnh tanh, Minh Tranh đưa tay ôm bả vai cô, bỏ lại một câu cho cô gái kia. “Tinh lực của tôi có thừa, nhưng không thích.”
La Văn Anh cùng Minh Tranh ra khỏi quán rượu, Minh Tranh muốn đi lấy xe, nhưng vẫn hỏi trước cô một tiếng. “Đi đâu?”
“Khách sạn.” La Văn Anh vuốt vuốt tóc ngắn, ai sợ ai chứ, đều nói chuyện ấy làm một lần rồi sẽ nghiện, chút nào.
Hai ngày nay thân thể không thoải mái, Lý Vận Linh không tiện lên lầu, Phó Nhiễm lại đến công ty, Tiêu quản gia ở trong bếp chuẩn bị xong điểm tâm đặt vào khay, chuẩn bị mang lên lầu.
Hứa Dung ngồi trước máy tính ở bàn, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên. “Vào đi.”
Tiêu quản gia tiến vào đem đồ ăn để trên bàn. “Nhị thiếu phu nhân, đây là đồ ăn vừa làm xong.”
“Cám ơn Tiêu quản gia.”
Bộ dáng Hứa Dung không hề hứng thú với đồ ăn, Tiêu quản gia đứng ở trước bàn, cũng không có ý muốn rời đi. “Nhị thiếu phu nhân, nếu không đi xuống dưới một chút đi?”
“Tôi không muốn đi.”
Ánh mắt Tiêu quản gia dò xét nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn về phía Hứa Dung. “Nhị thiếu phu nhân, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Nói cái gì?”
“Ngày đó cô nói cô đi bệnh viện là nhận được điện thoại phải không?”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Tiêu quản gia mang nghi vấn. “Chẳng lẽ cô không cảm thấy quá trùng hợp sao? Hôm đó chúng ta đều không ở nhà, cô còn nhớ rõ trong điện thoại người gọi nói thế nào không?”
Hứa Dung chống cằm dưới, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng hôm đó. “Nói là dì bị trọng thương, cần tiền gấp, bảo tôi nhanh chóng liên lạc với Phó Nhiễm.”
“Nhưng tôi nhìn thần sắc sau khi trở về của hai người, bà Vưu hẳn là không việc g
“Đúng, bác sĩ nói là vết thương nhẹ.” Hứa Dung ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu quản gia.“Bà có ý gì?”
“Nhị thiếu phu nhân, trong nhà giàu ở đây có một số chuyện cần để ý, rất nhiều người không hề đơn giản giống như bên ngoài.” Tiêu quản gia kịp thời nhắc nhở.
Hứa Dung suy nghĩ sâu xa. “Ý của bà là có người cố ý làm như vậy?”
“Tôi không thể xác định.” Tiêu quản gia nói chuyện cực kỳ cẩn thận. “Tóm lại, Nhị thiếu phu nhân cần nhìn xa một chút, nên chú ý đề phòng người khác.”
Hứa Dung nghĩ lại. “Tiêu quản gia, cám ơn bà đã nhắc nhở.”
Phó Nhiễm trở về từ công ty, gặp Hứa Dung từ trên lầu xuống, hai người chào hỏi qua, bước chân Hứa Dung dừng lại. “Tiểu Nhiễm, vết thương của dì không sao chứ?”
“Không sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-707.html.]
“À, như vậy là tốt rồi.”
Phó Nhiễm chỉ chỉ cửa phòng của mình. “Em đi xem Hãn Hãn trước.”
“Ừ.”
Phó Nhiễm trở lại phòng, Hãn Hãn nằm ngủ trong giường trẻ con, Minh Thành Hữu khép máy tính lại, thấy cô tiến vào giơ cánh tay hướng về phía cô.
Phó Nhiễm đi qua bị anh kéo vào trong lòng. “Sao về muộn như vậy?”
“Là giờ tan tầm bình thường mà.”
Hai tay cô ôm lấy cổ Minh Thành Hữu. “Hỏi anh một việc.”
Thấy bộ dáng nghiêm trang của cô, Minh Thành Hữu nâng khuôn mặt tuấn tú lên. “Chuyện gì?”
“Trên người Vưu Ứng Nhụy có bớt hoặc nốt ruồi gì không? Đa số mọi người đều có ấy.”
Minh Thành Hữu giật mình.
Phó Nhiễm đẩy đẩy người anh. “Nói chuyện nha.”
Anh lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi. “Làm sao mà anh biết được?”
Phó Nhiễm chuyên chú nghĩ. “Có ở những chỗ nhìn không thấy ấy.”
Ngón tay Minh Thành Hữu ra sức bấm thắt lưng cô. “Anh không có cởi quần áo của cô ta.”
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, căng thẳng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. “Em thuận miệng hỏi một chút, nghĩ có lẽ anh biết, anh trở mặt làm cái gì?”
Minh Thành Hữu ôm lấy cô quăng xuống giường lớn. “Ai có lẽ biết, nói rõ ràng.”
Phó Nhiễm cười thành tiếng. “Em nói sai rồi được chưa, đừng đè em, nặng quá.”
Hai tay Minh Thành Hữu chạm đến n.g.ự.c Phó Nhiễm. “Lá gan em càng ngày càng to, phải đem nó chà xát thành viên tròn nhỏ.”
“Minh Thành Hữu, anh hạ lưu.”
“Còn dám nói?” Bàn tay anh tiến vào trong áo Phó Nhiễm, cô luôn miệng xin tha. “Được rồi, được rồi, còn nói không được sao?”
“U…oa…” Một âm thanh kỳ quái truyền đến, Hãn Hãn nằm trong giường nhỏ mở to nhìn về phía hai người.
Phó Nhiễm đẩy Minh Thành Hữu ra, anh tùy tiện hôn vào mặt cô, sau đó đứng dậy đi về phía giường bé, hai tay đem Hãn Hãn giơ lên quá đỉnh đầu. “Tiểu bảo bối, mẹ của con không nghe lời, ta đang dạy dỗ mẹ con.”
Phó Nhiễm sửa sang lại quần áo hỗn độn, cô đi theo Minh Thành Hữu, đón lấy Hãn Hãn, Minh Thành Hữu nắm đầu vai làm cho cô ngồi ở mép giường. “Vừa nãy em nói những lời này là có ý gì?”
“Em nói sai rồi không được sao?” Ngay cả những chiêu làm nũng này Phó Nhiễm cũng đều dùng tới.