“Có phải là có tâm sự gì hay không?” Minh Vanh nâng cằm cô lên. “Điều em muốn, thật ra em hoàn toàn không cần phải làm như vậy, đừng nói mẹ sẽ không tin tưởng em, cho dù thật sự tin, trong lòng Phó Nhiễm có thể dễ chịu hơn sao? Cô ấy biết rõ chuyện khi đó, em có thể đảm bảo cô ấy không biết dùng cách thức tương tự đối phó em sao?”
“Em không có suy nghĩ nhiều như vậy.”
Minh Vanh dùng bàn tay lau sạch nước mắt cho Hứa Dung. “Về sau có chuyện gì đều phải nói cho anh biết, đừng tự ý.”
“Em thật không rõ, em muốn làm bạn với Tiểu Nhiễm, cô ấy lại vì cái gì mà khắp nơi đều đề phòng em?”
Minh Vanh đặt cằm lên đỉnh đầu Hứa Dung. “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chúng ta sắp có con, đứa bé là quan trọng nhất.”
Hứa Dung nín khóc mỉm cười. “Ừ.”
Minh Thành Hữu ăn cơm xong, dùng khăn ướt lau tay, nhìn thấy Phó Nhiễm đang chống cằm, hầu như là một chút cũng chưa động đến thức ăn anh đã gắp cho cô trước mặt. “Tức giận no rồi sao?”
“Em có cái gì phải tức giận.”
“Vậy tại sao không ăn?” Minh Thành Hữu cầm lấy đũa cùng chén của Phó Nhiễm đưa đến bên miệng cô. “Bé cưng há miệng ra ăn một chút.”
Phó Nhiễm trừng mắt. “Trước kia anh thường xuyên dụ dỗ người khác ăn cơm như vậy có đúng không?”
“Nào dám chứ?” Minh Thành Hữu cười ranh mãnh. “Anh không phục vụ người ngoài, chỉ dành để phục vụ cho em, ngoài ra còn có ưu đãi, tặng kèm một đêm xuân.”
Phó Nhiễm hé miệng muốn nói, liền bị cơm đưa vào miệng.
Sau khi ăn xong, Phó Nhiễm đi theo phía sau Minh Thành Hữu lên lầu, vô thức nhìn lên lầu ba, Minh Thành Hữu dừng lại nửa giây sau đó giữ c.h.ặ.t t.a.y cô đi về
Phó Nhiễm vừa khép cửa phòng lại, có mấy lời không thể chờ đợi được liền hỏi ra. “Tại sao anh lại trùng hợp đưa trưởng khoa Tống tới nhà như vậy?”
“Có người trông thấy em cùng Hứa Dung đến bệnh viện, sau khi anh biết đã gọi điện thoại cho trưởng khoa Tống, lúc rời đi Hứa Dung đã dặn dò trưởng khoa Tống đừng đem chuyện mang thai của cô ta nói với em, nói là muốn sau này tự mình báo tin vui cho cả nhà.”
“Nhưng chuyện này chỉ cần đi hỏi là sẽ không giấu được.”
Minh Thành Hữu ngồi tại mép giường, kéo Phó Nhiễm đến ngồi lên đùi mình. “Em cho rằng mẹ sẽ để em đi hỏi? Có một số việc truyền ra ngoài không hay, chỉ có thể để trong nhà tự giải quyết, hơn nữa mỗi ngày trưởng khoa Tống khám đến mấy trăm bệnh nhân, em có thể đảm bảo bà ấy nhớ được hai người sao?”
Phó Nhiễm im lặng, đương nhiên là cô không thể đảm bảo được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-717.html.]
Minh Thành Hữu thoáng ý cười. “Cảm ơn anh như thế nào?”
Vốn là chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ hai tay Phó Nhiễm lại chủ động ôm lấy cổ Minh Thành Hữu. “Cảm ơn anh.” Sau cùng lại còn gọi thêm một câu xưng hô thân mật.
Hai chữ này đúng là chạm vào điểm yếu của Minh Thành Hữu, hai tay anh ôm chặt sau lưng Phó Nhiễm, nghiêng người một cái đem cô đè lên trên giường.
Mái tóc dài phía sau cổ Phó Nhiễm xõa ra, đối với Minh Thành Hữu càng thêm hấp dẫn mê hoặc, ngón tay anh khẽ xoắn một lọn tóc dài, Phó Nhiễm như suy nghĩ điều gì đó. “Có phải sau lần trước bị em thử dò xét, Hứa Dung mới nghĩ đến một chiêu này hay không?”
Minh Thành Hữu lắc đầu. “Nói không chính xác.”
Phó Nhiễm vẫn còn mất hồn. “Thành Hữu
“Ừ.” Anh giống như không còn để ý tới. Kì thực lại trả lời cực kỳ nghiêm túc.
“Anh nói…” Phó Nhiễm cắn cắn môi, nửa câu sau muốn nói vẫn là nuốt vào cổ họng.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm đen tối. “Muốn anh nói cái gì?”
Phó Nhiễm nhìn Minh Thành Hữu trong mắt có chút ít phức tạp.
Bàn tay anh dán sát sau gáy cô, đầu ngón tay như có phép thuật ma sát phía sau tai cô, ngón cái cùng với ngón trỏ như có như không ấn ấn vành tai Phó Nhiễm. “Anh biết rõ em muốn nói cái gì, có phải em muốn hỏi, rốt cuộc là chuyện này Minh Vanh có tham gia hay không?”
Phó Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
Minh Thành Hữu vùi mặt ở cổ Phó Nhiễm, giống như than nhẹ, lại vừa có chút buồn bã. “Phó Nhiễm, anh nói với em anh cũng không biết, em sẽ tin tưởng sao?”
Hai tay Phó Nhiễm ôm chặt Minh Thành Hữu. “Tin tưởng.”
Minh Thành Hữu nằm sát bên người cô, đưa tay gối dưới đầu Phó Nhiễm. “Nếu như chuyện này có liên quan tới Nhị ca, anh ấy làm như vậy khác gì tự sát? Bất luận như thế nào, người của Minh gia cũng không có thể ngu dốt như vậy.”
Hai tay Phó Nhiễm che kín mặt. “Chỉ mong là em nghĩ nhiều.”
Minh Thành Hữu hôn lên gò má Phó Nhiễm. “Cứ suy nghĩ chuyện này không bằng để nghiên cứu chút chuyện khác, đúng rồi, lần trước những chiêu thức kia chúng ta đã nghiên cứu đến chiêu thứ mấy rồi?”
Đột nhiên Phó Nhiễm bị kéo qua, cô lật người, Minh Thành Hữu lại kề đến. “Đến đâu nha?”
Phó Nhiễm kéo chăn lên. “Không trước anh nói đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?”