Lý Vận Linh cầm lấy lục lạc rung rung chơi đùa với Hãn Hãn.
Phó Nhiễm dẫn lên lầu hai.
Ánh nắng lên cao, Phó Nhiễm kéo rèm cửa sổ ra, để cho ánh sáng chiếu vào phòng
Vưu Dữu cảm thấy chói mắt, đưa tay lên che lại.
"Hôm nay sao lại muốn đến đây chơi?"
"Đã lâu không gặp Hãn Hãn ."
Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu ngồi vào sô pha ở phía trước, Vưu Dữu nhìn quanh bốn phía, nhìn đến trên bàn trà cắm hoa hồng, liền hỏi "Anh rể mua?"
"Ừ ."
Minh Thành Hữu khi đã yêu thương ai, luôn luôn làm cho người ấy hạnh phúc.
"Chị, chị cảm thấy hạnh phúc sao?"
Vưu Dữu đột nhiên chuyển đề tài, Phó Nhiễm cầm lấy một quả cam "Như thế nào, sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Khẳng định thực hạnh phúc " Vưu Dữu tự đáy lòng mỉm cười " Trước kia em nghĩ, chỉ cần hai người yêu nhau, vấn đề gì đều giải quyết dễ dàng, nhưng hiện tại mới biết là em sai lầm rồi, hôn nhân không môn đăng hộ đối, không phải anh tình em nguyện là được."
Động tác trong tay Phó Nhiễm chợt dừng lại, cô cầm lấy khăn tay lau nước cam, "Có phải em và Lý Sâm có chuyện gì?"
"Chị, em mệt mỏi quá."
Phó Nhiễm đi qua đi đặt tay lên vai Vưu Dữu "Có một số việc đến, bắt buộc chúng ta phải đối mặt ."
Vưu Dữu mệt mỏi ngả người lên ghế, Phó Nhiễm cũng không khuyên cô nhiều , hôn nhân, như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết. Nếu có tình yêu, bình thường cũng sẽ không dễ dàng đi
Vưu Dữu buồn rầu, nước mắt chực trào ra đã bị cô cố gắng kiềm lại, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiễm "Chị, em phải về rồi."
"Ở lại đây ăn cơm chiều đã , anh rể em cũng sắp về rồi ."
"Không được, " Vưu Dữu nói xong, liền đứng lên "Em về nhà còn có việc."
Phó Nhiễm tiễn cô tới cửa, Vưu Dữu nhìn cánh cửa, nói "Chị, có một chuyện em vẫn gạt chị, lúc trước lúc anh rể không có nhà , cái ngày em đến Y Vân thủ phủ, kỳ thật là do ba mẹ muốn em đi , muốn em thừa dịp chị không chú ý đem Hãn Hãn mang đi. Thực xin lỗi."
Phó Nhiễm nghe cô nói vậy, mỉm cười "Nhưng em đã không làm, cho nên không cần xin lỗi chị."
"Rất nhiều chuyện Sâm Tử không biết, anh chị cũng đừng trách anh ấy, bọn họ coi em như người dư thừa, bắt em đến nhà chị, bảo em có cơ hội thì xâm nhập vào máy tính của chị, hạng mục gần đây ba cũng rất quan tâm, cho nên…”
Phó Nhiễm đưa tay đặt lên tay nắm cửa “Vưu Dữu, em không tính rời đi cùng Sâm Tử sao?’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-735.html.]
“Chị, về sau còn có thể đến đây để chơi, đến lúc đó, em có thể ưỡn n.g.ự.c hiên ngang bước vào đây mà không phải rụt rè, sợ hãi.”
Phó Nhiễm tiễn Vưu Dữu tới cửa, hai người cũng không ai nói gì nữa .
Trở lại Lý gia, Lý Sâm mấy ngày nay ra nước ngoài đàm phán hạng mục mới , vợ chồng Lý Tắc Cần đối đãi với Vưu Dữu càng không kiêng nể gì.
"Đã về?"
Vưu Dữu đứng ở cửa đổi dép đi trong nhà "Ba, mẹ."
"Có thu hoạch được gì
Đối mặt với chất vấn của Lý Tắc Cần , giọng nói Vưu Dữu bình thản "Không có."
Lý Tắc Cần bước tới "Không phải cô đi tới Minh gia sao?"
"Dạ phải " Vưu Dữu gật đầu "Ba, con cảm thấy làm kinh doanh nên quang minh chính đại, không nên dựa vào thủ đoạn dù là nhỏ nhát, mặc dù có thể đạt được lợi ích trước mắt nhưng đối với sự phát triển của công ty sau này sẽ không tốt ."
Lý tắc cần không ngờ Vưu Dữu sẽ nói ra như vậy, sắc mặt co quắp, đen thui.
Lý phu nhân cười lạnh "Cô nói chuyện luôn như vậy, không lạnh không đạm, ta xem Sâm Tử có thể chịu được cô bao lâu, đúng rồi ông xã. Hai ngày trước em cùng tống phu nhân ăn cơm,bọn em có hẹn ngày tốt sẽ cho Tống tiểu thư cùng Sâm Tử gặp mặt, rốt cuộc thiên kim nhà giàu không giống như…..ai đó, gia thế như vậy mới có thể xứng đôi Sâm Tử."
Lý Tắc Cần hừ lạnh, hướng về phía Vưu Dữu .
"Theo ta biết, vài ngày nữa Sâm Tử về."
Vưu Dữu xoay người lên lầu.
Sắc mặt Lý phu nhân thâm trầm nhìn theo bóng dáng Vưu Dữu "Thật là không biết quy tắc”
Vào phòng của cô cùng Lý Sâm, Vưu Dữu giống như đã đánh mất hồn, đi tới tủ quần áo, từ bên tong tủ lấy ra một vali không lớn .
Chỉ lấy mấy bộ quần áo của chính mình , đồ Lý Sâm mua cho cô đều để lại , còn có một số lễ phục cũng đều để lại hết , Vưu Dữu ở trong phòng để quần áo một lát, lúc gần đi, cầm 1 bộ quần áo trong của Lý Sâm.
Mang theo vali ra khỏi phòng, lần cuối cùng cô đưa mắt nhìn căn phòng đã từng cho cô hạnh phúc , dù là ngắn ngủi, nhưng có vài thứ thật không dễ quên
Nghe được tiếng bước chân, Lý phu nhân đưa mắt nhìn, tầm mắt ngưng lại ở hình ảnh gấy yếu của Vưu Dữu, sau đó bà ta chạy nhanh đến bân cạnh Lý Tắc Cần.
Vưu Dữu cố hết sức kéo vali xuống lầu, đến phòng khách, cô kéo vali mạnh tay, tiếng bénh xe kêu kẽo kẹt thật chói tai.
Ánh mắt Vưu Dữu nhìn thẳng, khi sắp đi qua ghế sô pha, Lý Tắc Cần mở miệng “Đợi chút”.
Cô dừng lại, dựng thẳng vali lên.
Lý phu nhân đưa mắt nhìn Lý Tắc Cần, hạ giọng "Gọi cô ta lại làm gì? Cũng không phải là chúng ta đuổi nó đi , Sâm Tử không thể trách chúng ta được."