Minh Vanh khó tin nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên, sau đó lập tức tối sầm lại, trở nên trầm lặng.
Ánh trăng trên bầu trời đêm chiếu xuống.
Đêm tối, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh trăng sáng rực bị nhiễm một tầng đỏ hồng.
Hứa Dung không mang theo nhiều hành lý, nghĩ là trở về sẽ cho Minh Vanh tin vui bất ngờ.
Cô dừng xe trước cổng, đây là căn nhà Minh Vanh mua từ trước, để khi về nước cô có chỗ nghỉ ngơi thoải mái giống như là nhà của mình.
Hứa Dung cũng có chìa khóa nhà nên không cần thông báo trước với Minh Vanh. Trên phòng lầu hai có ánh đèn nhu hòa, có lẽ Minh Vanh đang ở đó, thật ra thì anh cũng rất ít khi đến chỗ này, trừ khi cô đến ở. Còn chưa chính thức gặp người lớn trong Minh gia, Minh Vanh nói không cần gấp, thời điểm anh còn trẻ , anh lấy sự nghiệp làm tr
Hứa Dung cẩn thận mở cửa, nhẹ nhàng bước vào, trong lúc không chú ý đá trúng vật gì đó phát ra tiếng động nhẹ, cô xoay người lại thì phát hiện ra đôi giày của phụ nữ. Có giày ở cửa, ít nhất trong nhà có phụ nữ ở. Cô xiết chặt tay, chân khẽ run bước nhanh lên lầu hai.
Đèn hành lang đều không mở, làm cho ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ càng rõ ràng hơn. Hứa Dung cởi giày, đi chân không trên sàn, nhẹ nhàng tiến tới trước. Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.
“Cuối cùng anh muốn giấu tôi đến khi nào? Tôi không muốn cả đời trốn tránh không thể gặp người khác”
Một giọng nữ sắc bén đ.â.m thẳng vào tai Hứa Dung. Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không thể không dựa vào vách tường, dự đoán phát sinh trong lòng càng làm bản thân không yên
“Hiện tại chưa phải lúc.”
m thanh này cô đã quá quen thuộc, không phải Minh Vanh thì còn có thể là ai? “Vậy rốt cuộc khi nào tôi mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này? Anh không phải đã đồng ý để tôi được tự do sao? Vì sao không cho tôi ra nước ngoài đi? Có ngày tôi sẽ quang minh chính đại trở về!”
Người đàn ông hừ lạnh “Hoàn cảnh của cô bây giờ còn muốn quang minh chính đại sao? Vưu Ứng Nhụy, cô có biết bên ngoài ai cũng đang truy nã cô? Ra khỏi phòng này cô chỉ có thể đi thẳng đến nhà giam thôi!”
“Là” Vưu Ứng Nhụy điên cuồng “Tôi điên rồi nên mới nghe lời anh, hiện tại anh che dấu rất tốt, không ai có thể nghi ngờ đến anh. Đối với anh tôi là cái gì? Thiếu chút nữa hại c.h.ế.t chồng mình, hại mẹ thành ra như vậy, chính mình thì như chuột chạy qua đường”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-738.html.]
Cảm xúc của Minh Vanh từ đầu đến cuối đều ổn định “Vưu Ứng Nhụy, không ai kề d.a.o vô cổ ép cô làm, cũng đừng nói là bất đắc dĩ phải làm, tất cả do cô lựa chọn, đi đến bước này cũng đừng có nói tới hai chữ hối hận.”
Bàn tay Hứa Dung tham lam hướng phía cửa, do không có đóng kỹ, dùng một chút lực liền có thể đẩy cách cửa hở ra một khe nhỏ. Xuyên qua ánh đèn, cô nhìn thấy Minh Vanh ngồi trên sô pha quay lưng về hướng của mình, đối diện Minh Vanh là cô gái trẻ. Nghe tên này Hứa Dung có chút ấn tượng, trước đó Minh Vanh đã từng nhắc qua, cô ta là vợ Minh Thành Hữu.
“Cô thiếu chút nữa hại c.h.ế.t Thành Hữu, nếu không phải cô tham tiền của Minh Gia, sao có thể dẫn đến kết cục hôm nay.” Trong giọng nói của người đàn ông ít nhiều mang ý diễu cợt.
“Chuyện này cũng có một phần của anh”
“Không cần biết, nhưng người xuống tay vẫn là cô”. Minh Vanh ngồi tại chỗ, bóng bị che khuất “Hơn nữa hiện tại tình cảm Thành Hữu cùng Phó Nhiễm rất tốt, cho dù cô xuất hiện lại thì như thế nào, không nói là không thay đổi được gì, cô cho là Thành Hữu gặp cô còn nghĩ đến tình xưa? Rơi vào tay hắn, chỉ có nước cô vào tù mà ngồi.
Mặt Vưu Ứng Nhụy đang trắng bệt chuyển sang kích động, đứng lên khỏi sô pha, ngón tay chỉ thẳng mặt Minh Vanh “Anh có ý gì? Qua cầu rút ván? Bây giờ mặc kệ tôi sống c.h.ế.t ra sao? Lúc mang tôi đi anh hứa như thế nào? Minh Vanh, thật không nghĩ tới người âm hiểm nhất trong Minh Gia lại là anh, chắc chắn mọi người không thể lường trước được?”
Minh Vanh lấy ra điếu thuốc châm lửa, Hứa Dung đứng ở cửa có thể ngửi được mùi hương mê hoặc gay mũi.
Vưu Ứng Nhụy xanh mặt.
Minh Vanh nhả khói thuốc, Hứa Dung tham lam nhìn sâu vào trong một chút, phát hiện trong phòng còn có một người đàn ông lạ. Vưu Ứng Nhụy nhìn xuống phía sàn nhà, bỗng nhiên ôm mặt khóc nói “Vì sao mọi chuyện lại thành như vậy? Nếu mẹ tôi không bình phục tốt, ít nhất bà có thể tha thứ cho tôi, tôi cũng không trở thành người không giống người, quỷ không ra quỷ trốn ở bên ngoài.”
Minh Vanh nghe nói, sắc mặt tối lại đừng có quên, Phạm Nhàn là do tự tay cô đẩy xuống lầu”
Vưu Ứng Nhụy nhìn về phía người đàn ông đứng cách đó không xa “Nhưng là chính anh ta đá mẹ tôi trọng thương, đều là do các người hãm hại”
Minh Vanh ngồi thẳng lên, hung hăng dụi tắt tàn thuốc trong tay “Là giúp cô che đi manh mối, hiểu chưa? Nếu không, sau đó cô còn có thể tự do đi lại sao?”
Vưu Ứng Nhụy cố kìm nén tiếng khóc “Vậy anh định sắp xếp cuộc sống sau này của tôi như thế nào?”
“Ý cô muốn sao?”
“Tôi muốn ra nước ngoài, thêm nữa, anh nghĩ biện pháp xóa bỏ lệnh truy nã của tôi, phía Thành Hữu và Phó Nhiễm anh cũng giải quyết cho ổn thỏa đi, tôi không muốn sống mà phải trốn trốn, tránh tránh”