Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 745
Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:44:53
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Vận Linh dời mắt dang hướng khác “ Sẽ không, chắc chắn sẽ không”
Lúc Minh Vanh về đến nhà, Minh Thành Hữu đang ngôi trên sô pha trong phòng khách xem tivi.
Hai anh em nhìn thẳng vào mắt nhau
“Thành Hữu, em về lúc nào thế?”
“Về trước bữa tối”
Minh Vanh cười cười đi vào nhà “Không trở về phòng sưởi ấm giường cho bà xã đi?”
“ Ngày nào cũng thế thì thường quá, lâu lâu thay đổi mới thú vị” Minh Thành Hữu quay đầu về phía tivi.
Minh Vanh bước lên lầu, Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn theo bóng dáng Minh Vanh biến mất tại cầu thang. Hứa Dung nghe tiếng bước chân, mở cửa ra nhìn thấy Minh Vanh, cô ta đưa tay kéo anh vào phòng “Mới vừa rồi em nhìn thấy Tiêu quản gia”
“Tiêu quản gia?” Giọng nói Minh Vanh chợt thấp xuống.
“Vâng, trở về với Thành Hữu, nhìn thấy sắc mặt bà ấy quái dị, sau đó đi vào phòng mẹ thật lâu mới ra, em nghĩ bà ta trở lại làm việc, nhưng nhìn kỹ thì thấy không giống lắm” Hứa Dung nói hết tất cả mọi thứ cô nhìn thấy được kể cho Minh Vanh nghe.
Minh Vanh đưa tay nắm bả vai cô, kéo lên phía trước, Tiêu quản gia cho rằng anh không biết, nhưng thật ra anh lại là người biết rõ nhất so với
Bọn họ nắm được điểm yếu của Tiêu quản gia, nhưng nước cờ này, chưa kịp triển khai hành động thì đã bị dá ra khỏi bàn cờ.
“Minh Vanh”
Hứa Dung lên tiếng gọi.
Anh chợt hoàn hồn lại “Có thẻ là Tiêu quản gia trở lại xem chân mẹ như thế nào, em đừng lo lắng”
Hứa Dung ôm lấy thắt lưng của Minh Vanh “ Hiện tại em giống như con chim sợ cành cong, chỉ cần một chút gió thổi tới cũng cảm thấy sợ hãi”
Minh Thành Hữu ở nhà ăn cơm tối, không khí trên bàn ăn coi như hòa bình, Minh Thành Hữu thỉnh thoảng còn nói đùa cùng Lý Vận Linh.
“Mẹ, nghe nói hôm nay Tiêu quản gia tới đây?” Minh Vanh lặng lẽ hỏi.
“Ừ” Lý Vận Linh cũng nhẹ giọng trả lời.
Minh Thành Hữu lại tiếp lời mẹ “Tiêu quản gia tìm được con trai của bà rồi, bà ấy cố tới đây để thông báo cho mẹ biết”
Hứa Dung có chút không rõ ràng.
Động tác cầm đũa của Minh Vanh chợt cứng lại, khóe miệng ẩn chứa ý cười “Vậy sao, thật là chuyện tốt nha”
“Ừ, vốn cho rằng cả đời này sẽ không tìm được”
Lý Vận Linh liếc mắt nhìn Minh Thành Hữu, bà cũng không chen miệng vào.
Minh Vanh nhướn mắt lên, bốn con mắt chạm vào nhau, ý tứ trong lời nói của Thành Hữu, Minh Vanh tựa hồ cũng nhìn ra đôi chút, Minh Thành Hữu sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, có một việc, đến lúc sự thật sáng tỏ mới biết được.
Minh Thành Hữu ăn tối xong mới về nhà.
Dừng xe bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lầu hai, đèn sáng rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-745.html.]
Nghĩ tới vợ yêu và con trai bước chân cảm thấy vui sướng, Minh Thành Hữu nhanh chóng bước lên lầu, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Phó Nhiễm đang ngồi trước bàn đọc sách, sau khi anh tiến vào liền đặt tay lên vai cô “Hãn Hãn đâu?”
“Bảo mẫu mang đi tắm rồi”
“Sao lại để cho nữ nhân khách nhìn thấy con trai trần truồng, cẩn thận tương lai con dâu tìm em tính sổ cho coi”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên “Thời điểm anh còn nhỏ chẳng lẽ không cho người khác nhìn thấy?”
Minh Thành Hữu ngồi xuống cạnh cô, ôm cô đặt lên đùi “ Anh không nhớ rõ, hay giờ em tắm cho anh để em ngắm nhìn?”
“Xí, của anh không phải hiếm, em nhìn đủ rồi” Phó Nhiễm đi ra chỗ khác, mở máy tính ra xem.
Minh Thành Hữu đưa tay ôm lấy mặt cô “ Nhìn đi, nhìn nhiều sẽ thấy của anh rất hiếm”
“Đừng lộn xộn” Phó Nhiễm đẩy tay anh ra “Mới vừa rồi em phát hiện ra một vài số liệu không bình thường, anh mau xem giúp em”
Minh Thành Hữu hướng theo ánh mắt cô về phía màn hình “Cái gì không bình thường?”
“Không nhìn ra sao?” Phó Nhiễm đưa tay chỉ “Những thứ này mặc dù được làm rất tốt, nhưng vẫn có sơ hở, trước kia sao em không nhìn ra nhỉ?”
Minh Thành Hữu đưa tay ôm thắt lưng cô “Ngủ đi, anh buồn ngủ rồi”
“Phải tìm hiểu rõ ràng chư” Phó Nhiễm cau mày thở dài, nghiêng đầu nhìn Minh Thành Hữu “ Mấu chốt sổ sách anh cung không biết rõ, lung tung quá”
Minh Thành Hữu đưa tay ra, gập máy tính của cô lại.
Thuận thé anh ôm cô tới giường.
“Em còn chưa có phân tích xong đâu!”
“Bà xã, cuộc sống đơn điệu quá có phải đã quên mất nhiệm vụ hay không? Chớ có đem công việc về nhà!” Anh tỏ vẻ trừng phạt, ôm cô quăng lên giường, đưa tay gỡ kính của cô xuống, một đôi mắt to tròn trong suốt liền hiện ra trước mắt.
“Thành Hữu, đến tột cùng có bao nhiêu chuyện mà chúng ta không biết đây?”
Anh đưa tay che miệng cô lại, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục vấn đề này, Phó Nhiễm cảm thấy dường như anh đang lẩn tránh, cô đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.
Anh hôn lên môi cô, sau đó vùi mặt vào cổ cô, không nhúc nhích.
“Thành Hữu” Phó Nhiễm ôm lấy thắt lưng anh càng chặt.
Anh đáp nhẹ lại, hơi thở phả lên cổ cô.
Cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Minh Thành Hữu đưa tay cởi áo quần cho cô, cô vừa mới tắm qua, cúc áo từng cái bị gỡ ra, anh trượt tay vào, khẽ vuốt ve làn da trắng mịn của cô, sau đó anh đứng dậy cởi hết quần áo của chính mình, sau đó hai người trần truồng ôm nhau.
Trên người cô rất ấm, mang đến cho anh sự ấm áp cùng an ủi.
Minh Thành Hữu rời môi cô, di chuyển tới vành tai “Ngày mai có thể bắt đầu , có thẻ có rất nhiều chuyện không đúng lắm, anh rất khó mà tưởng tượng ra, khi anh em không còn là anh em, mẹ con không còn là mẹ con nữa, sớm chiều sống chung với nhau hơn hai mươi mấy năm trời, đến tột cùng coi nhau là cái gì?’’
Chóp mũi cô đau xót.
Sự bi thương trong lời nói của anh cô nghe rất rõ ràng.