Lý Vận Linh ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân từ trên lầu xuống. Minh Vanh đi xuyên qua phòng khách, không ăn điểm tâm mà đi thẳng ra cửa thay giày chuẩn bị ra ngoài.
“Minh Vanh.”
Lý Vận Linh quay lưng về phía Minh Vanh quát lên.
Khuôn mặt Minh Vanh lộ rõ vẻ gấp gáp, cũng không đổi lại giày đi đến bên Lý Vận Linh, “Mẹ.”
“Sớm như vậy đã đến công ty sao? Điểm tâm cũng không buồn ăn.”
“Con có việc phải đến công ty gấp.”
Lý Vận Linh ý bảo Minh Vanh ngồi bên cạnh mình, “Tiêu quản gia đã tìm được con trai rồi, mẹ đang nghĩ hai ngày nữa mời họ tới nhà.”
“Mẹ?”
Lý Vận Linh nhìn , nhẹ nhàng nói, “Tiêu quản gia đã nhận bà ấy là người bỏ thuốc, mẹ nghĩ dù sao bà ấy cũng đã theo mẹ ba mươi năm, coi như là nhất thời hồ đồ đi.”
“Mẹ, con không đồng ý.” Minh Vanh cương quyết nói, “Có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai, người như thế giao bà ta cho Cục cảnh sát đã là khoan dung lắm rồi.”
Lý Vận Linh cúi đầu, nhìn nhằm nhằm chân Minh Vanh.
“Tiêu quản gia có nói tại sao lại bỏ thuốc không?”
“Có thể là từ chuyện con trai bị bắt cóc nên sinh ra oán hận với Minh gia, hơn nữa lại do nhọc công tìm kiếm hai mươi mấy năm không có kết quả, bản thân cũng nản lòng.”
“Hóa ra là như vậy.” Minh Vanh nhướn cao chân mày, “Người như thế thì còn tư cách gì để lui tới, mẹ, mẹ đối với bà ta thật lòng thật dạ, nhưng bà ta lại lợi dụng sự tín nhiệm này để hại mẹ, sau này tốt nhất đừng để bà ta đến đây!”
Lý Vận Linh nghe vậy, gật đầu, thấy Minh Vanh muốn đứng dậy, bà đưa tay kéo con trai, “Minh Vanh, Dung Dung đang mang thai, con tốt nhất nên dành thời gian quan tâm vợ, chuyện của công ty cứ từ từ, nói cho cùng vợ con mới là quan trọng nhất.”
“Mẹ, con biết, con sẽ cố gắng.”
“Mẹ bình thường đối với các con luôn có yêu cầu quá cao, Minh Vanh…”
Minh Vanh ngẩng đầu, nhìn Lý Vận Linh, đúng lúc Hứa Dung từ trên lầu đi xuống, “Minh Vanh, không phải anh có việc gấp đến công ty sao?”
Minh Vanh liền đứng lên, “Mẹ, con đi đây.”
Lý Vận Linh xoay người, nhìn bóng lưng Minh Vanh sước qua phòng khách.
Bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, vô thức không giống như lúc nhỏ nữa. Minh Vanh và Minh Thành Hữu luôn chạy vòng quanh bà, cuối cùng là hai anh em đ.â.m sầm vào nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-746.html.]
Vưu Dữu mang theo một túi đồ ăn từ bên ngoài trở lại, cô cúi thấp đầu, bước đi rất chậm. Mỗi ngày trôi qua đều không biết bản thân muốn làm gì, mở sách vở ra thì phát hiện một chữ cũng không thể vào, trong đầu chỉ một mở ngổn ngang.
“Vưu Dữu, ở nhà à?”
Có người hàng xóm đi qua, cao giọng chào cô.
Vưu Dữu ngẩng lên, “Vâng.”
Cô đã về nhà mấy ngày nay, không phải là không biết những lời đồn đại nhảm nhí của mọi người, giống như là ôn dịch không thể đẩy lùi.
“Hôm đó tôi thấy Vưu Dữu về nhà, chính xác là đi taxi về.”
“A! Không thể nào, Lý gia nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không cho xe sang đưa đón sao?”
Hai người hàng xóm còn chưa đi xa, liền không kiêng nể gì mà đem chuyện của người khác ra bàn tán, “Cái gì mà xe sang trọng chứ, còn vác cả hành lý về nhà rồi. Vưu Dữa này hồi nhỏ học rất giỏi, tôi vốn tưởng rằng người có thể một bước lên tiên, hóa thành Phượng Hoàng bay đi. Ai ngờ còn chưa kết hôn đã bị nhà chồng đuổi đi, sau này phải giáo huấn con gái, tốt nhất làm người nên sống thực tế, kết hôn nha, nhất định phải môn đăng hộ đối.”
Vưu Dữu nghe thấy, khóe môi nhấc lên mang vẻ trào phúng.
Đúng vậy, kết hôn là phải môn đăng hộ đối.
Đi đến đầu hành lang, Vưu Dữuước trên bậc thang, hôm nay ba mẹ cô không ở nhà, cơm trưa phải tự mình lo liệu. Đi được một nửa cô bỗng dừng lại, ngẩng đầu thấy trước cửa thấy có người.
Chắc chắn là đã đợi một lúc lâu, mắt Lý Sâm khóa chặt trên người Vưu Dữu, cô xoay người muốn đi, bỗng dừng lại suy nghĩ một chút, tránh được mùng một nhưng không tránh nổi mười lăm. Hơn nữa, đây lại là nhà mình, có thể trốn đi đâu được cơ chứ.
“Vưu Dữu.”
Cô nhất định đi lên lầu, không muốn để người khác có thêm cơ hội chế giễu, Vưu Dữu mở khóa chuẩn bị bước vào.
Lý Sâm theo chân cô bước vào, cô thuận tay để hết đồ lên bàn ăn.
“Vì sao lại về nhà?”
Vưu Dữu ngồi lên ghế salon, “Lý Sâm, hay là chúng ta thôi đi?”
“Em nói gì vậy?” Giọng nói Lý Sâm mang theo sự tức giận, “Máy bay vừa hạ cánh, anh vội vàng về nhà, kết quả là thấy mọi người nói em mang theo hành lý bỏ đi. Vưu Dữu, em thấy không cần thiết phải cho anh biết lý do sao?”
“Em không trèo cao được, lý do này đủ chưa?”
Sắc mặt Lý Sâm càng xám xịt, “Em không thử tại sao biết không thể trèo cao?”
Vưu Dữu cầm chén nước, tay run rẩy làm cho nước bên trong như muốn tràn hết ra ngoài, “Lý Sâm, anh cái gì cũng không biết, em ra khỏi nhà anh, cảm thấy rất thoải mái, em sẽ không trở về nữa. Em vốn nên sớm nhận rõ, gia đình anh và em khác nhau như vậy căn bản không có cách nào hòa nhập. Cũng trách em, luôn nghĩ cho nhau một cơ hội nhưng không nghĩ rằng là đang hại anh cũng hại chính bản thân.”