Trong lòng Lý Vận Linh cảm thấy khó chịu, dù con cũng là do một tay bà nuôi dưỡng, khó xử thì là giả.
“Minh Vanh, nhân lúc xảy chuyện lớn, đầu .”
“Con sai còn đủ lớn ?” Minh Vanh lầm bầm, “Ban đầu là Vưu Ứng Nhụy đẩy Phạm Nhàn, mà khiến bà thương nặng là David, ở bên cạnh Lý Bồi Ninh như một con chó, con ch.ó lúc đó theo con. Con dùng tên khác mua nhà ở Vân Thủy Thiên cho nên Vưu Ứng Nhụy mới giấy thông hành VIP.”
“Thì là do !” Minh Thành Hữu kiềm chế cơn giận, xông qua túm cổ áo Minh Vanh định giáng một đấm, Lý Vận Linh sợ hãi kêu lên đúng lúc Phó Nhiễm bưng bát phòng khách. Minh Thành Hữu thấy bóng cô bèn nắm c.h.ặ.t t.a.y manh động. Phó Nhiễm bước thấy bộ dạng tức giận gây sự của hai em, cô cơ hồ lời hai chỉ đưa bát mì đến mặt Hứa Dung, “Ăn chút .”
Hứa Dung nhịn nước mắt lăn dài, cô chằm chằm Phó Nhiễm, cổ họng như nghẹn một chữ cũng̉ .
“Chị ăn vô.”
Minh Vanh bưng bát lên, dùng đũa gắp mì đưa đến miệng Hứa Dung. Cô mở miệng nuốt , nóng từ bát mì tỏa che khuất tầm mắt.
Minh Thành Hữu theo Phó Nhiễm lên ghế salon. Bên ngoài ,là một nam trẻ tuổi, theo còn một đàn ông trung niên.
Người trẻ tuổi đưa đến bên Minh Thành Hữu, khẽ , “Tam thiếu, chính là .”
“Ông là tài xế của Lý gia?”
Minh Vanh thấy thế, vội đưa bát cho Hứa Dung xoay đàn ông .
“Vâng, chính .”
“Ông năm đó việc ở Lý gia , đột nhiên nghỉ? Thậm chí biến mất hai mươi mấy năm nay?” Minh Thành Hữu hỏi.
“Năm Lý gia đột nhiên xảy chuyện, chính là vụ tai nạn xe đó, sợ liên lụy đến bản liền ngày trong đêm rời Nghênh An, ngay cả tiền lương tháng đó cũng lấy.”
Minh Vanh cảm thấy điều kì lạ, vặn hỏi, “Đã là tai nạn xe thì liên quan gì đến ông?”
“ nhớ rõ, khi đó Nhị thiếu gia là thứ hai dùng xe đưa Nhị thiếu phu nhân đang ở cữ đến bệnh viện nên sáng sớm kiểm tra xe thật kĩ chuẩn đưa họ . Đột nhiên Đại thiếu gia ông chuyện quan trọng ngoài bảo lái xe đưa . Sau mới , Nhị thiếu gia dùng chiếc xe khác ai ngờ xảy chuyện, khi chúng nhận tin đến nơi thì thể cứu vãn, ngửa cháy ngùn ngụt đếńc núi đá cũng biến thành màu đen.”
Minh Vanh cúi xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Dung, “Ông thấy khi đó còn ai khác ở hiện trường ?”
“Rất nhiều quây xem, xe cứu hỏa cũng đến nhưng vô ích. càng nghĩ càng cảm thấy chuyện gì đó vô lí. Hơn nữa, hôm đó với Đại thiếu gia xe là Nhị thiếu gia dùng nhưng ông liền tát một cái, mắt chó đui mù. Trùng hợp hơn nữa, trong nhà hôm đó ai cũng cần dùng xe, lúc chở Đại thiếu gia thì chỉ còn chiếc cuối cùng.”
Sắc mặt Minh Vanh tái mét, hai tay Hứa Dung ôm lấy hai bả vai đang run rẩy của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-753.html.]
“Nhị ca, chuyện rõ như , còn thêm gì nữa ?”
Minh Vanh Minh Thành Hữu, “Đây là em tìm , cũng chỉ là lời một phía mà thôi.”
“Minh Vanh.” Lý Vận Linh bên buông lời khuyên nhủ, “Mẹ con tiếp tục sai nữa, là đúng, sẽ cố bù đắp .”
Minh Vanh xoay , vỗ nhẹ tay Hứa Dung.
Minh Thành Hữu phất tay, “Đưa ông về , nhớ đáp ứng chuyện của ông , đưa cho ông một khoản tiền, đảm bảo ai tìm ông gây chuyện.”
“Vâng.”
“Minh Vanh, nếu con nhiều chuyện liên quan đến Lý Bồi Ninh như , con nên cùng Thành Hữu liên thủ để ông chịu báo ứng.” Lý Vận Linh cố gắng khuyên nhủ nữa.
Minh Vanh về phía Lý Vận Linh, “Giờ còn kịp
Thần sắc Lý Vận Linh khỏi buông lỏng, “Dĩ nhiên là kịp.”
“Mẹ.” Minh Vanh lên tiếng bước đến bên Lý Vận Linh, đột nhiên túm tay bà kéo lên. Bà nhận thấy cái gì ở gáy , thoáng qua liền dọa đến hồn xiêu phách lạc, “Minh Vanh, con vật ?”
Minh Vanh bước đến mặt Hứa Dung nhẹ giọng , “Đừng sợ.”
“Minh Vanh, gì ?”
“Mau thả .”
“Thành Hữu, em hôm nay sẽ để rời Y Vân Thủ Phủ nhưng việc nhất định . Anh đưa , em yên tâm, sẽ động đến bà dù chỉ một sợi lông.” Nói Minh Vanh nghiêng đầu Hứa Dung, “Anh để Dung Dung đây, chăm sóc cho cô .”
“Em ở đây.” Dung Dung túm c.h.ặ.t t.a.y Minh Vanh, “Em cùng .”
“Dung Dung, lời .” Minh Vanh dịu dàng cô, nước mắt Hứa Dung theo đó tuôn rơi như mưa. Minh Vanh một tay khống chế Lý Vận Linh, một tay đẩy lưng Hứa Dung. Hứa Dung lảo đảo bước về phía , Phó Nhiễm thấy thế vội đỡ lấy cô.
Minh Vanh lùi về hai bước, “Đến nơi an , sẽ để xuống xe gọi em đến đón .”
Tầm mắt Minh Vanh dừng mặt Minh Thành Hữu như lời từ biệt, chuyển hướng đến Hứa Dung, “Anh vẫn giữ câu , nếu em bắt đầu cuộc sống mới mà bỏ con, cũng trách em.”
Mọi thấy lời , trong lòng đều trầm xuống, tránh khỏi cảm giác bi thương